19/08/23 – 02:08
MIỀN TRUNG QUÊ TÔI
Có mấy người họ chê dân xứ Nghệ
Khổ muôn đời có sung sướng chi mô
Cũng đúng thôi hôm qua nóng như lò
Sau một đêm lại trở thành dông bão
Lúa ngô khoai người nông dân yêu dấu
Đứng còng lưng suốt ba bốn tháng trời
Đổ muôn vàn nước mắt lẫn mồ hôi
Giờ nhìn lại đâu thảnh thơi như nghĩ
Lúa cúi rồi chưa nở lòng bố trí
Bồ và rương khi thu hoạch lúa về
Chờ gặt rồi đóng bao bỏ lên xe
Mới dám nghĩ đó của mình chắc chắn
Khổ là khổ với đồng chua nước mặn
Có đồng nào dành mua đạm mua lân
Đói rách mà đâu giám nở mua ăn
Ai từng trải biết nhọc nhằn của họ
Biết khó khăn rất ít người rời bỏ
Xa quê hương đi đâu đó cũng về
Chưa mấy người họ từ chối yêu quê
Mình sướng vui còn người thân ở đó
Quê hương ơi tiếc bờ khoai ruộng lúa
Đã cho tôi nay khôn lớn thành người
Cảnh ruộng vườn không xa lạ với tôi
Dù đi đâu suốt một đời vẫn nhớ.
Trần Đức Bình
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang