Nhớ mẹ – Thơ Hoàng Thái Triển

23/08/23 – 02:08

Tác giả Hoàng Thái Triển

 

NHỚ MẸ

Mẹ sinh con khi đất nước chiến tranh
Bồng bế con đi qua các làn bom đạn
Đất đá tung lên trùm đầy lưng mẹ
Con vẫn yên bình trong giấc ngủ mơ hoa;

Cuộc kháng chiến trường kỳ chống giặc
Lo nuôi quân và tần tảo nuôi con
Ba đi kháng chiến, anh vào bộ đội
Mẹ là ba, là anh, là bạn dắt dìu con;

Chiến tranh ở miền Nam ngày càng ác liệt
Mĩ ngụy truy lùng, dồn dân lập ấp
Một số kẻ đầu hàng theo quân giặc
Đốt phá xóm làng, hại dân, hại nước;

Giặc bắt mẹ giam vào Nhà lao Quảng Ngãi
Dùng mọi nhục hình thủ đoạn khảo tra
Mẹ vẫn kiên trinh, xây khối óc thành đồng
Và nguyện giữ một trái tim hồng ngọc.

Từ thuở ấy con lần đầu xa mẹ
Sống cô đơn với bao ngày tháng đợi chờ
Con phải tự ăn, tự ngủ, tự học bài
Năm tháng dài con phải sống bơ vơ.

Nhiều đêm thức, nhớ mẹ nhiều con khóc
Nước mắt cứ trào lên lại chảy ngược vào trong
Trái tim con máu cứ căng lồng ngực
Quyết sống đẹp với đời xứng lời mẹ ước mong!

23/8/2023

Hoàng Thái Triển

Arnh minh họa internet

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: