28/08/23 – 10:08
TÌNH KHÚC HOA TIM VỠ
Ngày trước tình tôi lưu luyến lắm
Vườn thơ nguyên trọn một hồn thơ
Đâu biết từ đâu nỗi bất ngờ
Cánh hoa rơi rụng bay theo gió
Để lại cho tôi tháng ngày chờ.
Chỉ một mình tôi chỉ một mình
Tôi yêu vô vọng trong tim nhớ
Yêu ánh trăng khuya giấc mộng tàn
Và yêu thấy bóng hình trong mộng,
Yêu cả làn môi cả nụ cười.
Ngờ đâu cơn gió thoáng ngang qua
Cuốn theo giấc mộng của màu hoa.
Tôi tưởng tim tôi như hoa vỡ
Rụng rồi, ơi hỡi phút chia ly,
Khẽ trách người ơi đã ra đi.
Từ đấy trong tôi mong muốn gặp
Một lần thôi nữa cánh hoa tim
Muốn chép thành thơ đem lưu lại
Để gửi cho đời hỡi em ơi!
Tôi ép vào tim cánh hoa rơi
Để mang theo mãi nét xuân tươi
Hỏi đâu ai biết tình tôi chết
Người ấy và tôi đã hết rồi.
Tôi buồn tôi giận lúc sinh ly
Ngồi trong thương nhớ để làm thơ.
Bài thơ tôi viết ba người biết
Là cánh ti gôn nhuộm sắc màu.
Bài thơ hôm ấy không đem bán
Đợi lúc thu tàn chẳng buông lơi.
Vô tình đã gặp ông nhạc sĩ
Thơ đã dạo thành xác hoa ơi.
Ngờ đâu ai biết tình tan biến
Một trái tim đau bỗng dại khờ,
Vì người thiếu phụ năm xưa ấy
Đã kết duyên đời với tiếng ca.
Có người ca sĩ đã vì hoa
Bán rẻ thi nhân đổi cuộc tình
Mà tôi đâu biết hề đâu biết
Kìa sắc ti gôn cũng bạc màu.
Rồi từ đó!…
Dòng đời xô đẩy.
Những buổi chiều vương vãi hoa rơi
Thơ đã ghép thành, nốt nhạc buông lơi
Hát cho đời !… Tình mãi chưa vơi.
Và đã có một nàng mai mỉa
Thơ của Quyền Dương Tử vô duyên.
Phận riêng, ôm trọn mối tơ sầu
Niệm mãi xin cầu!…
Cho màu sắc ti gôn.
Quyền Dương Tử
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang