10/12/21 – 02:12
Xuân muộn màng
Mai vàng giờ mới nở hoa
Mùa xuân đến muộn khiến ta ngỡ ngàng
Trải qua băng giá Tuyết sương
Em nằm tránh rét bây giờ hồi xuân
Sắc non lộc nhú trên cành
Xuân còn rớt lại Hạ tràn khắp nơi
Tình xuân một chút mong manh
Nhìn hoa nở muộn anh vào cơn mê…!
Chiều về phố núi
Chiều phố núi bước chân về thật khẽ…
Mảnh trăng non sốt ruột vội nhô lên…
Ta ngóng em mắt quên ở con đường…
Chỉ thấy gió thờ ơ đùa với lá…!
Vài tiếng chim thoáng qua vội vã…
Tiễn mặt trời rơi xuống đỉnh núi xa…
Mong manh sương rất nhẹ vắt hững hờ…
Tiếng nhạc nhẹ dịu dàng ru phố núi…!
Chiều bịn rịn đưa ta về xóm cũ…
Em đi đâu để nhuộm tím hoàng hôn…
Câu hát buông hồn ta bỗng nhạt nhòa…
Thời gian trôi nghẹn ngào trong tiếc nuối…!
Thơ ta viết trăm bài về em đấy…
Em làm ngơ chuyện cũ đã qua rồi…
Duy chỉ có tình ta là vẫn vậy…
Ngọt ngào dâng tình yêu chửa già đâu…!
10/2020
Nhớ quê…
(Thân mến tặng anh Nguyễn Xuân Thành)
Anh quê người Gia lập… giáp quê em.
Anh em mình cùng xa quê nội nhỉ?
Qua trang thơ, anh em mình gặp gỡ…
Anh lo cho em… săn sóc dặn dò…!
Vâng! Cuộc đời lạ thế đấy anh ơi!
Là tri kỷ đâu phải gần mới được…
Thơ em viết, gửi nhọc nhằn vào giấy…
Thổi hồn mình vào nỗi nhớ quê cha….
Anh bồn chồn chia sẻ thật dễ thương…
Cùng nỗi nhớ người xa quê cháy bỏng…
Gia viễn ơi…! Ngày nào anh cũng nhớ…
Hoài niệm quê cha… thắp lửa trong hồn…
Em chợt lẫn vào nỗi nhớ của anh…
Niềm hạnh phúc mới nguyên mà dung dị…
Hai Anh em mình cùng nhớ về quê đấy…
Tình nghĩa vẫn đủ đầy nơi ở, nơi đi…
Đầu óc em vật vã suốt ngày đêm
Nói và làm, nghĩ suy không ngừng nghỉ…
Trong thành công, cũng có khi thất bại…
Em luôn cười, và coi nhẹ hư vinh.
Việc làm thơ nhẹ nhõm lắm anh ơi…!
Việc cuối cùng… mà đời em dâng tặng.
Niềm vui sống, em truyền cho con cháu…
Sống thẳng ngay… chung thủy với mọi người…
Vài vần thơ em viết vội sơ sài…
Dâng tặng anh người xa quê Gia Viễn
Vâng…! Đúng vậy quê anh em mình đấy…
Cứ nhớ hoài, nhớ mãi phải không anh…!
26/11/2020
Ký họa từ núi
Tiếng từ qui khắc khoải gọi bạn tình…
Dải nhớ mong vào đêm dài vời vợi…
Hơi sương lạnh ảo mờ lung linh quá…
Ta nhớ người mà chả dám gọi tên…!
Sớm nắng lên sương trốn biến đi đâu…
Chiếc khăn mây vắt bồng bềnh trên núi…
Gió e thẹn run run mài đá núi….
Đường quanh co gõ móng ngựa bồn chồn…!
Chiều tim tím mặt giời đi ngủ sớm…
Nửa vầng Trăng dìu dặt tiếng khèn môi…!
Ngàn tinh tú thi nhau cùng nhấp nháy…
Nửa mùa thu bẽn lẽn rủ ta về…!
Bên bếp lửa hơi men lên rạo rực…
Uống vào hồn chấp chới cả sườn non…
Tường trình đất nói cười như dịu lại…
Nhẹ nhàng trôi đêm ấy với núi này…!
Ký họa núi gam màu lên lộn xộn
Dịu dàng nghe một câu hát vành nôi…
Lời của núi gọi tiếng gà xao xác…
Cứ thản nhiên chút lạnh đủ tê hồn!
Về đi anh…
Về đi anh…! ăn cá kho mẹ nấu…!
Cơm gạo nương ủ trong bếp than hồng…
Hương vấn vít cứ thơm nơi đầu lưỡi…
Mẹ già rồi chỉ ngóng mỗi anh thôi.
Ngóng anh về cho ấm mái nhà tranh…
Cho gió thổi che ngọn đèn hiu hắt…
Mùa bão rươi sóng cồn lên se sắt…
Biển nhớ rừng như thể đã ngàn năm!
Mẹ chờ anh phút chốc mấy mươi năm…
Tóc bạc trắng lời ru nhòe trong mắt…
Em đi xa mấy khi về thăm mẹ…
Anh chôn chân vào núi đá mây ngàn!
Mẹ bảo anh về có gì ăn nấy…
Tai nặng rồi như cối đá đang say…
Mắt mờ lắm nhìn anh trong tâm tưởng…
Mẹ mong anh bởi mẹ muốn cậy nhờ…!
Gió chiều nay vẫn không ngừng lặng thổi…
Biển thương rừng gửi một chút vu vơ…
Như lòng mẹ bao dung và nhân ái…
Về đi anh Mẹ ngóng đấy… em chờ…!
24/11/2021
HOÀI ĐẮC
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang