Sắc màu mùa Xuân – Tản văn Nguyễn Thanh Nga (Bắc Ninh)

11/12/21 – 03:12

 

Tác giả Nguyễn Thanh Nga

 

                                                                             Sắc màu mùa Xuân

 

Những sắc màu cuộc sống chảy trôi, trong con mắt chúng ta nhìn đâu cũng ra những màu của bảy sắc cầu vồng ẩn hiện. Nhà thơ Đoàn Phú Tứ đã thổi một luồng gió mới vào các giác quan trong bài Màu Thời Gian, Ông không thấy thời gian trôi mênh mang mà Ông thấy màu thời gian “tím ngắt”, rồi “hương thời gian không nồng” mà “hương thời gian thanh thanh”. Tôi không có cách cảm nhận tinh tế được như nhà thơ lớn nhưng tôi cũng mạn phép được nhớ về những mùa xuân đi qua bằng những màu sắc của riêng mình.

Màu xanh lá! Hồi nhỏ tôi rất thích màu xanh lá. Nếu mẹ dẫn tôi đi chọn áo hay đồ, màu sắc đầu tiền thôi chọn là màu xanh lá. Những cô gái trên tờ tạp chí của mẹ, cô nào xinh nhất cũng là cô mặc chiếc váy màu xanh lá. Có những khi tôi tự hỏi, liệu có khi nào tôi yêu đời quá nên màu xanh lá ám ảnh vào đôi mắt tôi.Mùa xuân năm ấy tôi thấy màu xanh lá hiện lên trên chồi cây. Hẳn lá màu xanh lá rồi vì vốn dĩ màu xanh mang tên của lá. Mùa xuân năm ấy thật đẹp. Mẹ tôi con trẻ, tóc dài mượt như nhung. Mẹ dẫn tôi đi chợ Tết, cả một màu Tết rực rỡ trong mắt tôi. Màu vàng của hoa, màu đỏ của câu đối. Màu xanh trên những sạp hàng bán lá bánh gói bánh chưng, bánh rợm. Mẹ tôi mua những chiếc lá máu xanh đủ kích cỡ to nhỏ đem về gói bánh. Những chiếc bánh chưng xanh nhỏ tôi đeo trên cổ chạy quanh xóm khoe khắp bạn bè. Màu xanh lá trong tôi như màu kỷ niệm tượng trưng cho hạnh phúc thời ấu thơ.

Màu hồng!Màu hồng của cành đào ngày 30 tết. Hàng người chen nhau trên phố, dù giàu dù nghèo ai ai cũng mua cho mình một cành đào tươi thắm mang về nhà. Hoa đào xòe cánh mỏng nở hồng cả một con phố nhỏ. Tôi tin rằng màu hồng ấy cũng sẽ in vào ký ức của mỗi người không chỉ riêng tôi. Bố tôi mua cho tôi chiếc bóng bay con thỏ màu hồng có hai cái tai vẫy vẫy. Tôi hãnh diện được Bố cõng trên lưng tay dâng cao chiếc bóng bay màu hồng đầy kiêu hãnh. Sau tết ấy Bố tôi phải đi thật xa. Gia đình tôi chỉ còn lại hai mẹ con. Thế nên tôi rất nhớ chiếc bóng bay con thỏ màu hồng ngày ấy. Nó là màu hồng cuối cùng trong bức tranh gia đình đúng nghĩa có cả ba người.

Màu đỏ! Lũ trẻ con chúng tôi mua những bánh pháo tép màu đỏ. Chúng được cuốn từ những mảnh giấy vụn màu đỏ, nhỏ thôi nhưng tiếng nổ vang giòn, nghe vui tai. Thật tuyệt vời khi người lớn có pháo cối còn trẻ con chúng tôi có những bánh pháo tép nhỏ xinh. Mấy thằng con trai tinh nghịch trong xóm, treo bánh pháo trên cây táo, pháo nổ hết rồi còn rụng luôn cả mấy quả táo non. Những ngày giáp Tết vui chơi trên đường quê, những xác pháo màu đỏ bay đầy đường. Bọn tôi lúi húi tìm nhặt những quả pháo còn sót lại chưa nổ hết. Đứa nào nhặt được coi như một món quá quý giá, giữ khư khư đợi khi nào thích chí mới chịu châm ngòi nổ. Tiếng nổ vang trời bên tai cả tiếng cười đùa khúc khích thích thú của chúng tôi. Ngày ấy trong con mắt trẻ thơ vô tư của mình. Mỗi khi thấy màu đỏ của xác pháo tôi lại thấy niềm vui lạ thường. Tôi đứng giữa những mảnh giấy vụn màu đỏ ấy , đợi gió thổi tung bay rồi nhảy vui cùng xác pháo.Tiếc là những năm sau này, pháo mang lại nhiều nguy hiểm nên nhà nước cấm. Màu đỏ của pháo Tết cũng mất đi từ đó. Trẻ con chúng tôi ngơ ngác tiếc nuối. Những tiếng pháo vang trời giờ chỉ còn trong mảnh ký ức xa xăm chợt nhòa, chợt hiện.

Màu vàng! Lớn lên rồi tôi rất thích màu vàng thay cho màu xanh lá. Tôi có thể ngắm hoa mai, hoa cúc nở vàng bên vườn nhà ông Ngoại cả ngày không chán. Màu vàng có gì đó mơ phai thật quyến rũ. Những ngày cuối Đông, mùa Xuân lấp ló bên khung cửa nhỏ bằng những ánh nắng vàng lấp lánh. Bà Ngoại tôi ngâm đỗ xanh gói bánh chưng. Cả một rổ nan to đựng toàn màu vàng của đỗ khi tuột đi lớp vỏ xanh bên ngoài. Hạt đỗ nhỏ là nguyên liệu không thể thiếu để gói bánh chưng, tôi thích ăn đỗ nên lần nào cũng dặn Bà gói cho một chiếc bánh thật nhiều đỗ rồi buộc hai lớp dây đánh dấu cho khỏi bị lẫn. Bà luộc bánh bằng bếp củi bên ngọn lửa vàng óng. Tôi tranh luận với chị gái, chị ấy bảo người ta chỉ gọi ngọn lửa hồng, lửa đỏ chứ không ai nói ngọn lửa vàng như tôi. Nhưng tôi nhìn lại rồi, có thể người ta ví von ẩn dụ thành ngọn lửa hồng cho cuộc sống ấm áp chứ trong đôi mắt của tôi nhìn ngọn lửa bập bùng bên nồi bánh chưng của Bà là một màu vàng nồng đượm. Câu chuyện bên bếp củi trông nồi bánh chưng của Bà dường như niềm vui, niềm hạnh phúc dài ra bất tận.

Màu xám! Trên cao những tầng mây xám lơ lửng trên bầu trời. Mùa Đông vẫn như còn vương vấn đâu đây qua không gian màu xám lạnh. Mùa Đông phải chăng vẫn chưa gom đủ đau thương hay sao mà vẫn hao gầy, vẫn lạnh ngắt? Mùa Đông thật ích kỷ khi vẫn còn khẳng khiu trên cành cây xám ngắt. Mùa Xuân đến mang hi vọng sưởi ấm lại lòng người. Từng vệt khói xám từ căn bếp nhỏ bay lên, vệt khói xám từng nhà chạm vào nhau thành hòa thành đường khói dài rồi bay phía bầu trời và biến mất, tan vào hư vô. Tôi ngắm những vệt khói lan xa, biết rằng nhà hàng xóm cũng đang nấu nồi bánh chưng. Sẽ còn rất lâu nồi bánh mới chín nhừ, làn khói sẽ còn bay lên mãi về phía trời cao cho đến khi giao thừa được Bà vớt bánh ra. Thắp nén hương thơm khi bữa cơm tất niên dọn lên bàn thờ. Nhớ về tổ tiên, những người đã đi xa nhưng linh hồn họ vẫn đâu đây. Theo làn khói xám bảng lảng họ neo về ăn cơm bữa cơm tất niên cùng gia đình. Phù hộ cho con cháu một năm mới an yên, no đủ. Mùi khói xám hương trầm phảng phất trầm mặc như nối liền hai cõi âm dương đất trời. Mùi hương thơm đưa tiễn mùa Đông lạnh lẽo đi qua, đón mùa Xuân ấm áp quay về.

Màu trắng! Mùa xuân này hoa ban có nở trắng sườn đồi Tây Bắc? Anh yêu người con gái Sơn La xinh đẹp. Hai người hứa với nhau mùa Xuân đến, khi hoa ban nở trắng lưng đồi, anh chị sẽ hẹn gặp nhau viết tiếp bài thơ tình của núi. Nhưng chưa kịp đến mùa Xuân, Chị đã theo chồng về bản, bỏ lại Anh lỗi hẹn với mùa Xuân. Tôi đến bên Anh vào một ngày thăm tuyết rơi trắng xóa trên miền Tây Bắc.Tôi gặp Anh và khỏa lấp đi khoảng trống trong tim Anh, mùa Xuân về hoan ca từ dạo ấy. Những ngày cuối năm Anh lặng lẽ ngắm những khoảng không bao la trắng xóa trên nền trời. Tôi vô tình nhắc lại vết cứa trong tim Anh. Mùa Xuân này hoa ban đã kịp nở trắng sườn đồi Tây Bắc chưa anh nhỉ? Anh gửi lại tôi một ánh nhìn trong trẻo, hoa ban đã kịp nở từ khi Anh có em. Anh ôm tôi vào lòng, mùa Xuân này chúng ta sẽ cùng đi ngắm hoa ban trắng nở.

Những sắc màu mùa Xuân, mỗi gam màu là một mảnh ký ức thân thương của mỗi người. Chúng ta sẽ còn vẽ tiếp những mảng màu sắc cho hiện tại và tương lai. Sáng nay, những giọt mưa Xuân không màu bay bay rơi xuống đất. Mùa không lỗi hẹn bao giờ mà lòng người thường nông sâu thất hứa. Nỗi đau nào rồi cũng qua đi, mọi người hãy lặng ngắm xem hoa đào đang trổ nụ, hoa cúc đang trổ vàng, những đẹp đẽ đang khoe sắc đợi mùa Xuân hạnh phúc quay về. Chờ nhé!

 

NGUYỄN THANH NGA

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: