05/09/23 – 04:09

CÔ GIÁO EM!
Từ ngày em mất mẹ,
Ba đưa bé đến trường,
Thấy phận em côi cút,
Nên cô giáo rất thương.
Mỗi ngày em đến trường,
Cô thường ra tận cổng,
Ngày nào em bỏ học,
Cô khắc khoải chờ mong.
Trong những lúc vui ca,
Cô dạy em bài hát:
Nhớ ơn mẹ sinh ra,
Và công cha khổ nhọc.
Trong mỗi giờ vào học,
Cô dạy em đường đời,
Có những lúc ham chơi,
Cô chỉ cười, không mắng.
Những ngày ba đi vắng,
Cô đưa em về nhà,
Dù trời mưa, hay nắng,
Cô không ngại đường xa.
Mỗi lúc em nhớ nhà,
Cô thay cha quà bánh,
Thỏ thẻ cô dỗ dành,
Đôi mắt ướt long lanh.
Những khi em buồn tủi,
Ngồi nhớ mẹ khôn nguôi,
Cô ngậm ngùi âu yếm,
Như máu chảy về tim.
Rồi những lần em bệnh,
Đôi mắt cô lệ nhòa,
Cô thương em không mẹ,
Nên cuộc đời chông chênh.
Trong biển đời mông mênh,
Tìm đâu ra người mẹ?
Mỗi lần cô khóc khẻ,
Em ngỡ như mẹ về.
Em thương cô vô kể,
Cô giống như mẹ hiền,
Tình cô như trời biển,
Thương người như “Cô Tiên”.
Trên đời mẹ thiêng liêng,
Còn cha hiền cao cả,
Nhưng tình nghĩa bao la,
Đó chính là cô giáo.
Huy Triết

BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Thư mòi in tập “999 Câu thơ đẹp”
Cảm nhận “Xuân đã sang” của bút nữ Tóc Nâu Họa Mi
Tình mẫu tử thiêng liêng trong ca khúc “Mạ ơi” của nhạc sĩ, TS Trịnh Xuân Đức
Vui Xuân – Thơ Ngọc Ân (Đà Nẵng)
Hương xuân đã về – Thơ Ngọc Ân (Đà Nẵng)
Sơn Hòa trong trái tim tôi – Thơ Mỹ Kiên
Giáng Sinh yêu thương -Thơ Thanh Thu (Đà Nẵng)
Về đi em – Thơ Ngọc Ân