Trăng quê tôi – Thơ Trần Thanh Phong

07/09/23 – 07:09

Tác giả Trần Thanh Phong

 

TRĂNG QUÊ TÔI

Trăng Mười Sáu vén mây mờ tháng Bảy
Để sáng soi lộng lẫy biển Trung Lương
Đêm ở quê ngắm nghía cảnh thân thương
Chợt bối rối nghe trăng hờn, biển trách.

Trăng lên tiếng: Đã lâu rồi xa cách
Chắc đã quên trăng chếch bóng qua mành
Ở phố phường đèn ngọn đỏ, ngọn xanh
Liệu còn nhớ trăng thanh miền thôn dã?

Biển than vãn: Nỡ nào thành kẻ lạ?
Từ ngày đi tăm cá chẳng thấy gì
Để sóng cồn thổn thức, khóc biệt ly
Để bờ cát u hoài vì sóng vắng…

Đừng hờn trách, ơi vầng trăng, biển mặn!
Đừng nghĩ rằng ta chẳng nhớ biển quê
Đừng cho ta quên lãng ánh trăng thề
Xin đừng trách nẻo về ta không tỏ.

Dù phố xá lung linh đèn xanh, đỏ
Vầng trăng quê vẫn sáng tỏ vô ngần
Không thể quên cứ mỗi độ trăng rằm
Tha thẩn nhớ nỗi niềm Hàn Mặc Tử.

Trăng trên biển, làm sao quên được chứ
Mặt biển đêm cứ ngỡ được dát vàng
Ai ngắm nhìn mà chẳng thấy lâng lâng
Như lạc giữa chốn thần tiên kỳ diệu.

Như vậy đó, có hay chăng, có hiểu?
Với quê hương, không thể thiếu vầng trăng
Dù mai đây lại cách biệt xóm làng
Ta vẫn nhớ vầng trăng quê diễm tuyệt.

Trần Thanh Phong

Ảnh minh họa internet

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: