Nhớ cha – Thơ Nguyễn Việt Khoa

11/09/23 – 02:09

Tác giả Nguyễn Việt Khoa

 

NHỚ CHA

Nghe câu “Công cha tựa núi Thái Sơn”
Con lại nhớ về cha nhiều đến thế
Suốt cả cuộc đời gian nan dâu bể
Sống vì con, có sổng bởi cha đâu

Cha chẳng ôm con rủ rỉ đêm thâu
Chẳng xoắn xuýt mỗi lần con vấp ngã
Nghiêm khắc một câu như dao chém đá
Trót ngã rồi hãy đứng dậy đi con

Con nhớ mùa đông gió rét từng cơn
Quần áo mỏng manh cha ngồi kéo vó
Chiếc lều nhỏ cản làm sao mưa gió
Giá rét làm cha lập cập run run

Con nhớ trưa hè nước nóng như đun
Cha vẫn cặm cụi xúc cua, mò ốc
Bữa cơm tối, có được thêm tí chất
Thương thằng út còi chẳng lớn là bao

Trong mỗi bữa cơm đạm bạc ngày nào
Cha chống đũa dục con ăn cho đủ
Phần cha lạc rang chỉ dăm ba củ
Lại bảo ăn nhiều, cha chẳng thích đâu

Dòng đời trôi đi, lúc cạn lúc sâu
Tới ngày cuối đời cha còn vất vả
Căn bệnh hiểm nghèo làm cha vật vã
Thấy con về, cha đon đả, cười tươi

Rồi cha cũng bay qua một kiếp người
Sắp ra đi vẫn lo con còn bé bỏng
Con, người lính, đã vượt ngàn con sóng
Chìm bởi sóng lòng, nước mắt tuôn rơi.

Nguyễn Việt Khoa

Ảnh minh họa internet

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: