12/09/23 – 08:09
HANG LUỒN
Anh và em chèo thuyền trong Hang Luồn
Như vào sâu ruột gan Ninh Bình nỗi nhớ
Những cái chuông đã hóa thành thạch nhũ
Chưa kịp gõ đã âm vang…
Tiếng cười em mỏng tang
Dán vào vách đá nghìn năm tuổi
Gió vuốt sóng nhẹ êm như lời yêu thầm gọi
Anh nghe tiếng em phập phồng.
Ôi Hàng Luồn dài rộng mênh mông
Uốn khúc tiên rồng Tổ quốc
Hình như ta hòa vào dòng nước mát
Ướp tình yêu tươi đến muôn đời!
Phan Huy Hùng
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang