12/09/23 – 09:09
NÓI VỚI TUỔI GIÀ
Đến cái tuổi ghét đi giày cao gót
Giọng nói thì hết lảnh lót dễ thương
Sáng ngày ra nằm ngủ nướng trên giường
Cả thân xác mệt bơ phờ uể oải
Đến cái tuổi thấy việc gì cũng ngại
Thích trầm tư cần thư thái tâm hồn
Muốn tìm về miền ký ức nhiều hơn
Để thấy mình không già nua cũ kĩ
Đến cái tuổi thẩn thờ bao suy nghĩ
Muốn chụp hình cũng tỉ mỉ xóa bôi
Rồi làm đẹp cho mí mắt làn môi
Che nếp nhăn che đồi mồi vết nám
Đến cái tuổi miếng ăn ngon chẳng dám
Sợ mỡ thừa sợ nhiều đạm vào thân
Vì tuổi này rất sợ bị tăng cân
Trăm thứ sợ đang dần dần án ngữ
Đến cái tuổi đừng bao giờ do dự
Hãy cùng nhau đi thăm thú vài nơi
Ngắm bình minh cho thêm thắm nụ cười
Còn đoạn ngắn hãy vì mình mà sống
Đến cái tuổi không còn bao mơ mộng
Như chiếc lá vàng úa rụng bất ngờ
Xương cốt mỏi mái tóc dần bạc phơ
Mắt kèm nhèm luôn cần đôi mục kỉnh
Đến cái tuổi đi phải cần tay vịn
Đầu gối run không phân định nhớ quên
Đau nhức mỏi cũng chẳng muốn kêu rên
Đất viễn xứ người thân nào được mấy.
Buông bỏ hết rồi mọi người sẽ thấy
Cuộc đời này nên phải vậy mà vui
Gắng làm chi cho sức khỏe dập vùi
Đến một ngày ôi thôi rồi, nuối tiếc!
Giảm bớt đi đừng ôm đồm công việc
Tuổi cao rồi cố làm tiếp mà chi
Sống cõi tạm tiền bạc để làm gì
Không mua được những điều mình mong muốn!
Trương Thị Hoa Lài
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang