Phan Huy Hùng – T003: Bình chọn Tác giả & Tác phẩm tiêu biểu 2021 – 2023

13/09/23 – 02:09

Thí sinh Phan Huy Hùng – Mã số T002

 

ÁNH SÁNG CỦA ÂM THANH

Trong khoảng đêm dịu mát
         có âm thanh
                    tự phát ra ánh sáng
                             mềm mượt hơn mặt trăng
                                         dài rộng hơn dải Ngân Hà
                                                   huyền diệu hơn tích cổ
Ánh sáng ấy
         quét tan nỗi khổ
                   gắn liền mọi vết thương
                            soi đường
                                      ta đi tới…
Ánh sáng ấy
         biết nói
                    biết yêu thương hờn dỗi
                               biết điểm dừng
                                         không bao giờ dẫn ta lạc lối…
Như vô hình
        trong khoảng đêm vời vợi
                 âm thanh tự phát ra nguồn ánh sáng
                            từ cặp tình yêu
        nghe rõ âm thanh đang xoắn chặt…
Mở ra vùng sáng Thiên Đường!

 

GIỌT SƯƠNG GIỌT TÌNH

Giọt sương mớm nụ hồng
Cười rung buổi sớm
Rung rinh mắt ngọc
Tuổi trăng non.

Sương lon ton
Khắp thân cành mùa hạ
Lăn tròn trên phiến lá
Hơ hớ gọi ngày!

Sương ôm những vòm mây
Xe duyên cùng sợi nắng
Như viên ngọc ngũ sắc
Múa hát gọi niềm vui.

Ôi giọt sương đầu đời
Như hào quang lượn sóng
Từ nơi em lan sang anh ước vọng
Chắp nối những ngày tươi…

Giọt sương làm mới nụ cười tôi…
                                   … Giọt
                                … Tình!

 

THƠ TÌNH CUỐI DỐC CHIỀU

Em ngồi cuối dốc chiều buồn
Tóc vương dấu hỏi, vai suôn thẫn thờ
Ngoài bảy mươi tuổi bây giờ
Giọt sương mai đọng bên bờ mi cong.

Chiều trôi chầm chậm bên lòng
Anh bỗng nhớ lại bão dông đời người
Tuổi đời đã cuối dốc rồi
Mà tình bỏng cháy như thời mới yêu.

Bao năm gạo ít sắn nhiều
Măng rừng chấm muối sớm chiều long đong
Vẫn nhớ em nẫu chín lòng
Chiều đang trôi chậm khép vòng hai ta.

Đường đời biết mấy dài xa
Chiều nay anh cứ như là đương trai
Em thẫn thờ tuổi Giêng – Hai
Sao chiều chầm chậm bám lai rai buồn?

Ơn trời đọng giọt hoàng hôn
Ráng chiều đỏ cháy bồn chồn chân mây
May sao anh bên em đây
Đời dài xa được gặp ngày nghỉ chân!

 

VỖ CÁNH THƠ TÌNH

Sáng ra rõ mặt em rồi
Nắng tươi nhẩy múa quanh tôi gọi mời
Nhấp cà phê ngẫm cuộc đời
Bảy sáu tuổi vẫn rạng ngời xuân sang

Nhớ thời bao cấp chen ngang
Cà phê đắng, giọt thời gian đen ngòm
Thân lươn trườn vũng trâu đầm
Tuổi thơ vùi đáy hố bom tháng ngày…

Nào ngờ có phút giây này
Cà phê sáng, gió quàng vai ru mình
Nụ cười mở cửa bình minh
Ung dung vỗ cánh thơ tình bay lên!

 

TRĂNG GÁC BÊN THỀM

Đêm non nõn trăng gác thềm
Nào đâu đơn lẻ gối mềm lót trăng
Dùng dằng mở cởi nút khăn
Nửa như líu ríu nửa vằn vặn yêu!

Bảy tư tình vẫn chưa nghèo
Đội trăng đỉnh núi chân đèo vớt trăng
Gối còn chắc, gân còn săn
Vô tư ngày tháng tình tang… tang tình.

Thơ bay phây búc mông mênh
Bên ta bên bạn bồng bênh gọi mời
Như trăng đã lặn vào tôi
Ru đêm mười chín, đôi mươi… giấc nồng!

Phan Huy Hùng

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: