18/09/23 – 07:09
GIẾNG NƯỚC QUÊ NHÀ
Bùi ngùi thăm giếng nước quê
Điệp trùng kỷ niệm ùa về nơi đây
Nhớ xưa nước ngọt đủ đầy
Trong veo một thuở in mây ngắm trời
Nắng hè giếng chẳng đành vơi
Mưa đông ắp nước rã rời xác thân
Đôi khi làng xóm xa gần
Đến dùng bởi của nhà dân cạn rồi
Tháng ngày gió thoảng mây trôi
Bao lần cây cối đâm chồi nở hoa
Giúp tôi cuộc sống an hòa
Lớn dần vững bước giao thoa với đời
Rồi ngày điện lưới đến nơi
Giếng xưa yên nghỉ đến thời giếng khoan
Để cho mọi sự an toàn
Nắp tròn đậy kín tránh oan phận mình
Thăng trầm giếng vẫn lặng thinh
Cố nhân tìm gặp tự tình nhỏ to:
“Cảm ơn một thuở đưa đò!
Vạn lần nhớ mãi đã cho giọt lành”.
16/3/2021
QUÊ TÔI ĐÓ
Quê tôi đó… tựa rừng ngắm biển
Sống nghĩa tình lương thiện luyến vương
Dẫu khắc nghiệt trăm đường vẫn tiến
Quyết cùng nhau trực diện kiên cường
Quê tôi đó… ruộng nương nắng hạn
Tuy khổ đau nào chán nô đùa
Đời đạm bạc thắng thua chẳng nản
Vẫn miệt mài cùng bạn thi đua
Quê tôi đó… lắm mùa không hạt
Và những hè sỏi cát trơ sông
Rồi lũ lụt tràn đồng bát ngát
Cảnh cuồng phong tan nát chất chồng
Quê tôi đó… tình thông hiếu đạo
Mặc có nghèo lễ giáo đầu tiên
Học theo sách thánh hiền chỉ bảo
Thấm nhuần câu “kính lão” đâu phiền
Quê tôi đó… triền miên kỷ niệm
Vạn trùng xa vẫn kiếm nẻo về
Dù cuộc sống mãi mê nhiều điểm
Xin dặn lòng đừng khiếm riêng quê.
09/5/2021
CÂY CẦU QUÊ TÔI
Chốn quê cũ trứ danh cầu Bến Đá
Nối hai bờ hữu tả sông Phước Giang
Bình minh lên cảnh đẹp đến ngỡ ngàng
Tre uốn lượn hai hàng ôm nước chảy
Tuổi thơ ấu thường tụm năm tụm bảy
Cùng chơi đùa bơi nhảy giữa dòng trôi
Chia thành phe đánh trận chiếm bãi bồi
Kẻ thua cuộc làm tôi hầu bên thắng
Lắm những hạ giữa trưa trời rực nắng
Giữa sông dầm chao lắng nhặt hến don
Để về đêm bánh tráng được nướng giòn
Dùng đặc sản mãi còn trong ký ức
Có những buổi trăng non vừa mới dứt
Tôi cùng cha mồi giựt ếch ham mồi
Đèn pin mờ chao đảo bóng sánh đôi
Bờ sông đấy sụt trồi trông vô dạng
Nhớ thuở trước cầu lõm ghè đá tảng
Mùa lũ dâng lênh láng nước tràn cầu
Người hai bờ nếm trải những bể dâu
Và thi thoảng tiếng sầu vang ai oán
Cầu xây mới phẳng liền qua mấy đoạn
Lụt tràn về bớt loạn những vành tang
Tôi lớn lên tạm biệt lũy tre làng
Thỏa tung cánh dọc ngang trời đất rộng
Nay xứ lạ… tim hồng đâu chỗ trống
Mãi in hằn trầm bổng của dòng sông
Nước hoài trôi hờ hững chẳng mặn nồng
Nhưng cầu vẫn… ngóng trông ngày trở lại.
30/9/2020
ĐẤT LÀNH
Nắng chiều ngã bóng vườn quê
Lặng nhìn cảnh cũ tứ bề gió đưa
Khẽ lay xào xạc lá dừa
Vẳng lời cha dạy thuở chưa dãi dầu
Ta về chăm mấy hàng cau
Em ngồi giâm những dây trầu kế bên
Ước sau trầu quyện sắc bền
Cau kia kết trái gợi lên nghĩa tình
Ngôi nhà ngói đỏ xinh xinh
Bốn mùa hoa trái ẩn mình tỏa hương
Mặc bao thế sự vô thường
Vẫn hoài nhắc nhở kỷ cương tộc dòng
Phúc nhà rạng bởi gia phong
Chỉ mong con cháu đồng lòng tiến xa
Chớ quên đất tổ quê nhà
Dẫu rằng cuộc sống bôn ba xứ người
Đất lành gốc vững ngọn tươi
Gởi cho hậu thế vẹn mười niềm tin
Đức nhân đạo hiếu giữ gìn
Cội nguồn gia tộc khắc in suốt đời.
07/12/2022
EM VỀ QUẢNG NGÃI VỚI ANH
Em về Quảng Ngãi cùng anh
Cây cằn gặp nước đâm cành trổ hoa
Người quê vốn tính hiền hòa
Nghĩa nhân không nỡ chua ngoa với đời
Tiếng cười rôm rả khắp nơi
Buồn nhau cũng chẳng nhiều lời hơn thua
Sánh đôi cùng vãn cảnh chùa
Thăm bao thắng cảnh chẳng thua nơi nào
Trưa hè gió thổi lao xao
Ngâm dòng suối Chí như vào bồng lai
Quê hương lưng dựa núi dài
Nhìn ra biển cả bờ vai vững vàng
Làng mình nay đã khang trang
Cửa nhà tươm tất đàng hoàng dưới trên
Quyết tâm phát triển vững bền
Thi đua phấn đấu vượt lên chính mình
Tỉnh nghèo nay đã hồi sinh
Về cùng anh nhé! Trọn tình bên nhau
Thế gian muôn vạn sắc màu
Gừng cay muối mặn bền lâu tơ hồng.
QUẢNG NGÃI ƠI!
Quảng Ngãi giờ lụt lớn phải không em?
Anh nghe vậy lòng kèm bao nặng trĩu
Muốn chia sẻ những gì em gồng chịu
Để mặn nồng thêm xíu thuở bên nhau
Dấu yêu ơi kỷ niệm chẳng phai nhàu
Giờ xa cách khổ đau nào thấu hiểu
Tận sâu thẳm mới tỏ điều anh thiếu
Tiếng quê hương hiệu triệu hãy quay về
Anh chỉ là lữ khách mãi đam mê
Thích phiêu bạt gồ ghề trong thử thách
Dẫu vất vả nghĩa tình luôn giữ sạch
Vẫn bôn ba tìm cách trả nợ đời
Tin quê nhà bỗng thấy thật chơi vơi
Nỗi nhung nhớ đôi lời không tả được
Duyên đã định in hằn bao thuở trước
Tháng năm dài theo bước những tiền nhân
Quảng Ngãi ơi mãi gọi biết bao lần
Gởi chút nắng tình thân ngời ấm lại
Trái tim đập sưởi nồng bao nếm trải
Hẹn tương phùng… nào ngại những sầu vương.
Nguyễn Đăng Hải
- Nguyễn Đăng Hải
- Sinh ngày 20/8/1969
- Quê quán: Quảng Ngãi
- Nơi ở hiện tại: TP. Hồ Chí Minh
- Giới tính: Nam
- Dân tộc: Kinh
- Nghề nghiệp: Doanh nhân
Cam kết: Tác phẩm dự thi thuộc quyền sở hữu của tôi. Tôi chịu trách nhiệm trước Pháp luật và quy định của Ban Tổ chức cuộc thi nếu có tranh chấp.
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang