18/09/23 – 01:09
MÂY KHÓI VỀ ĐÂU
Tôi đưa tay hái nụ buồn
Hái luôn cả mảnh trăng suông thẫn thờ
Nhớ người chen kín giấc mơ
Biển xanh tan cả dòng thơ chiều vàng
Mai sau trên phiến đá già
Nghe hồn tan chảy mây là đà trôi
Nghe em đang ngự trong tôi
Trăng hoa như thể đến hồi trăm năm
Tặng em một đóa hoa rừng
Nỉ non suối nghẹn rưng rưng giọt đời
Gối đầu dốc núi chơi vơi
Đêm mơ cố quận ven trời mây đi
Dùng dằng hai tiếng phân ly
Tìm trong ký ức có gì ngày xưa
Áo vàng một thuở gió đưa
Phất phơ lạc giữa cơn mưa ái tình
Tha nhân xin trọn kiếp người
Để rơi số phận hơn mười năm qua
Phố dài lẻ bước chân xa
Khói mây khuất lối đâu là cố hương.
Cam Lâm, 12/4/2023
CHÊNH VÊNH SỢI NHỚ
Dấu yêu ngần ấy đủ rồi
Thềm xưa hoang dại bồi hồi cố nhân
Dòng đời đầy những phù vân
Liêu xiêu lạc bước bao lần vì nhau
Rong rêu cũng chớm thay màu
Em thay áo để quên nhau vội vàng
Chiều rơi đò lạnh lang thang
Bóng trăng chết lịm dưới hàng lau đêm
Nỗi buồn theo dấu chân ai
Nghiêng nghiêng phố nhỏ nối dài sợi thương
Ừ thôi, tím nửa đoạn đường
Đã xanh xao lắm vấn vương muộn màng
Từ em tựa dáng lầu sang
Là chôn hết cả mộng vàng của nhau
Hằng lên vết xước sậm màu
Tim anh còn lại nỗi đau vật vờ.
Cam Lâm, 28/4/2023
HOÀI NIỆM
Hai mươi năm bạc đầu ta tìm mãi
Con phố dài về tận lủy tre quê
Đời vẫn buồn và em ở nơi đâu?
Ta lạc lõng giữa biển người xa lạ!
Hai mươi năm lối mòn cây phủ kín
Vắng nhau rồi, rừng cũng lạnh lê thê
Dòng sông Giang nằm đợi nắng thu về
Chiều buông nhẹ, nhuộm vàng tà áo cũ
Hai mơi năm chưa một lần hội ngộ!
Lối quen nào thuở ấy nắm bàn tay.
Trong yêu đương tột đỉnh ngất ngây say
Tình còn lại những tháng ngày xa vắng.
Buôn Ma Thuột, ngày 13/9/2005
ĐÊM SƯƠNG RƠI
Sa Pa đêm sương mờ, trăng lạnh!
Điệu khèn ai?
Thấm đẩm cả trời đêm
Âm vang cùng đồi núi
Lồng lộng khắp phố rừng
Bên ánh lửa khi mờ tỏ
Ta gật gù vì
men rượu ngô say khước
Em khoan thai
Trong điệu vũ người mông
Mắt lúng liếng
Giữa đêm dài u tịch
Ta người lữ khách
Hơn nửa đời lang bạt
Tháng ngày dài phiêu dạt bốn phương
Mai về phương Nam
Mang theo miền cổ tích
Bồi hồi ngây dại
Những thời khắc ở Sa Pa.
Sa Pa, 25/11/2009
BÓNG CHIỀU SÂN TRƯỜNG CŨ
Ngại ngùng giọt nắng vai em
Níu chiều đi chậm kéo dài nhớ nhung
Lối xưa sao thấy ngại ngùng
Đếm hoàng hôn giữa mênh mông chiều vàng
Hạ về mây trắng lang thang
Dấu xưa còn đó thềm hoang phượng tàn
Sân trường hồn lạc miên mang
Nụ cười em mãi bàng hoàng trong ta
Bây giờ em đã về xa
Nửa tà áo trắng như là còn đây
Bước chân thoảng nhẹ, vai gầy
Dáng em vẫn mãi dâng đầy trong ta
Chiều nay ai nhặt xác hoa
Khơi dòng thương nhớ đã qua mấy mùa
Phượng hồng vẫn cứ đong đưa
Bâng khuâng giọt nắng mới vừa rụng rơi.
Cam Lâm, 22/4/2023
Nguyễn Thanh Tòng
- Nguyễn Thanh Tòng
- Sinh ngày 11/11/1954
- Quê quán: Khánh Hòa
- Nơi ở hiện tại: TP. Cam Ranh – tỉnh Khánh Hòa
- Giới tính: Nam
- Dân tộc: Kinh
- Nghề nghiệp: Nông
Cam kết: Tác phẩm dự thi thuộc quyền sở hữu của tôi. Tôi chịu trách nhiệm trước Pháp luật và quy định của Ban Tổ chức cuộc thi nếu có tranh chấp.
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang