20/09/23 – 10:09
KẺ TRỘM MÈO
Nhà tôi nuôi một bé mèo đen đốm trắng rất dễ thương, ngày nào ẻm cũng quấn dưới chân tôi kêu meo meo đòi ăn, cạ vào chân tôi rất tình cảm.
Sáng ra tôi không nhìn thấy em nó đâu, tôi tìm khắp nơi cũng không thấy. Thời gian trôi đi, tới tối nó cũng không về. Tôi bắt đầu hết hy vọng, tôi thầm rủa trong bụng, kẻ trộm nào ác vậy, đã bắt bé mèo cưng của tôi.
Ngày hôm sau tôi đang đi công việc trên đường cũng gần nhà, bỗng nhiên thấy nó ngồi bên lề, trông tiều tụy hẳn, tôi liền tấp xe vào, hốt nó đem về, còn không quên chửi cho nó một trận tơi bời, đi mà không biết đường về.
Về tới nhà nó như kẻ chết đói, ăn quá chừng ăn, kỳ này nó ngoan hẳn, không đi đâu nữa, chỉ ngủ thôi.
Hai ngày sau, vào một buổi sáng rất đẹp trời, tôi đang ngồi cho nó ăn thì mèo của tôi trở về. Tôi nhìn nó ngơ ngác, nó nhìn tôi kêu meo meo.
Vậy là sao, bé nào là mèo của tôi, nó giống nhau như hai giọt nước. Giờ biết bé nào là của tôi, bé nào là của người ta, ủa vậy là sao ta… eo ôi, vậy tôi là “kẻ trộm mèo” sao?
Sài Gòn, 20/9/2023
Lan Anh
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang