21/12/21 – 01:12
Thơ 1-2-3 mỗi bài thơ là chỉnh thể độc lập gồm 3 đoạn, 6 câu.
Đoạn 1 chỉ có 1 câu gồm tối đa 11 chữ hoặc ít hơn, đồng thời cũng là tên bài thơ, nhằm tránh trùng lắp tên những bài thơ đã xuất hiện.
Đoạn 2 có 2 câu, với mỗi câu tối đa 12 chữ hoặc ít hơn. Còn đoạn 3 có 3 câu, với mỗi câu tối đa 13 chữ hoặc ít hơn. Chữ càng tinh lọc càng đa nghĩa càng giá trị.
Đề tài Thơ 1-2-3 hoàn toàn tự do, nội dung chủ yếu đi từ ngoại cảnh dần vào chiều sâu nội tâm tác giả muốn biểu hiện.
Đặc biệt khuyến khích tính độc lập từng câu thơ trong mối tương quan toàn bài, đồng thời giữa câu 1 và câu 6 có tính hô ứng để nội dung bài thơ chặt chẽ, thống nhất trong một không gian thẩm mỹ riêng biệt.
Không khuyến khích biến thể các loại thơ truyền thống: lục bát, song thất lục bát, tứ tuyệt, ngũ ngôn, lục ngôn, thất ngôn… thành Thơ 1-2-3.
Mắt phố chiều nay vắng anh buồn hoang hoải
Công viên hai ghế đá nhìn nhau
Trống vắng một chỗ ngồi
Gốc bàng chú chích choè mải miết rong chơi
Nhặt từng hạt hướng dương người trẻ lơ ngơ rơi vãi
Anh có như chích choè mê mẩn nhặt tình yêu không biên giới?
Mẹ đội cả bầu trời nâng cánh ước mơ con
Tuổi thơ đi qua bao mùa giáp hạt
Ruộng đồng lũ quét lòng mẹ bão giông
Dáng cha gầy che chắn cả mùa đông
Cứu cả cánh đồng rau cuối vụ
Bát cơm con ăn nồng đượm giọt ân tình.
Âm vang đại ngàn hoà vũ khúc đêm xoang
Trót đánh rơi nụ cười trong tim người lữ khách
Để đêm về níu chặt những yêu thương
Ánh mắt chiều chếnh choáng lệch hoàng hôn
Ai nói điều gì mà trời Tây Nguyên căng đầy nhựa sống
Xuân chưa đến mà lòng bung lộc biếc!
Tiếng đàn Chapi đi tìm giấc mơ
Theo ngọn gió vút cao đỉnh núi
Mơ hạt lúa đầy bồ, hạt cà phê tròn mẩy
Choé rượu cần ngọt thơm mùi nếp rẫy
Ánh mắt Tây Nguyên nồng ấm ân tình
Giấc mơ nảy mầm từ đất cổ bazan!
Những bức tượng nhà mồ ôm mặt khóc hoài niệm
Bên kia bầu trời, những tưởng vô ưu
Bao trầm tư khắc khổ chất đầy
Nỗi buồn thế gian tạo hoá luân hồi
Thác xuống mồ vẫn ôm mặt khóc
Gửi đến người đời giọt nước mắt sẻ chia!
Tiếng hươu con thảm thiết bìa rừng
Ngọn lửa cháy không tìm đâu lối thoát
Lũ voi rừng gọi bầy rủ nhau chạy trốn
Chim Phí lạc đàn bay ngược núi mù khơi
Tượng gỗ xém đầu chảy máu oán than
Mắt già làng ráng chiều pha đỏ áu.
Tranh của họa sĩ Thanh Hiếu
Em gùi mùa xuân hoa nở núi đồi
Xúng xính m’yêng xinh khăn hồng xuống phố
Tiếng cồng chiêng rộn ràng từ buôn xa vọng vang xóm nhỏ
Anh ơi cùng em trẩy hội mùa xuân
Cho nếp nhà sàn rạng rỡ ngày hội non sông
Có anh về điểm tô thêm bức tranh hạnh phúc.
Chiều trôi, hoàng hôn lao mình triền dốc
Là lúc khăn phiêu em da diết nhớ người
Tiếng chim Chơ rao quắt quay gọi bạn
Lúa mới thơm nồng ủ hương rượu cần Ban Mê
Cúc quỳ tô má em ngời sắc xuân thì
Cùng nắm tay nhau đi hết nấc thang nhà sàn quê mẹ!
Người đàn bà cõng hoàng hôn đi về phía núi
Trên vai thõng thượt gánh chiều
Chân trần, da ngăm rám nắng
Mặt trời hôn cháy tóc mây!
Bồng bềnh lời ca trên núi
Đường về bản mới xa xăm.
Ta ru mình trên ngọn núi Chư -Yang– Sin
Để nghe tiếng ngân rung của gió đại ngàn
Để lắng hồn mình nghe âm vang từ dòng thác
Khói lam chiều ẩn hiện mái nhà rông
Tây Nguyên hồn nhiên đất đỏ ba zan
Tựa lưng núi lòng ta ngập tràn hương sắc!
Nỗi nhớ em nảy mầm trên cánh đồng thơ
Vạt chữ sóng đôi giữa đôi bờ khắc khoải
Dòng sông anh lững lờ lãnh đạm
Khóm nhớ em tua tủa nhánh thừa!
Anh gửi gì trong cơn gió chiều quê
Mà cánh đồng thơ em chiều về bốc lửa?
Con tự vẽ cho mình một đường bay
Vẫy vùng trên bầu trời nhân nghĩa
Cất cánh với ước mơ rộng mở
Bến bờ xa luôn có mẹ theo cùng
Giữa khung trời đầy những bão giông
Quỹ đạo nào cho con nơi bình an di trú?
Nhà Rông chiều chạng vạng
Ánh lửa bập bùng cháy bỏng ước mơ xanh
Em mong ước đi gieo từng con chữ
Giữa bản làng xanh mãi những mầm ươm
Từng ánh lửa sáng rực hồng đôi mắt
Bao trẻ em khao khát chữ về làng.
TRẦN NGUYỆT ÁNH
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang