28/09/23 – 02:09
LÁ CŨNG CHỜ… RƠI
Tiếng chân của thời gian
Giẫm lên đời chiếc lá
Âm thanh vang rất lạ
Người người chưa quen tai.
Lá không chờ một ai…
Mong quan tâm chia sẻ
Chưa lần nào lá kể
Về thân phận đời mình.
Thuở mới nhú mầm xanh
Nhỏ nhoi chòm lá nỏn
Đón những ngày nắng sớm.
Chẳng nghĩ về sương mai.
Nhưng thời gian đổi thay
Lá trở thành già cỗi
Bên nụ non lá mới
Chỉ chờ ngày rụng rơi.
Chỉ có thế mà thôi
Tử sinh đành chịu vậy
Một đời dù tiếc mấy…
Cũng trở về hư không.
Như lá mới ngày đông
Đã tàn vào cuối hạ
Chấm dứt đời của lá
Ta xong kiếp làm người.
Bình minh rực hồng tươi
Đã hoàng hôn sập tối
Chu kỳ không thay đổi
Tất cả không trường tồn.
Đời đá cụội mỏi mòn
Trăm năm chờ thoát xác
Ta chỉ là bụi cát
Đâu mong gì tái sinh!
Nguyễn Sơn Phương
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang