02/10/23 – 02:10
CUỘC SỐNG QUÁ ĐỖI VÔ THƯỜNG
Cuộc sống vô thường ai mà biết được
Điều xảy ra phút chốc tan theo mây khói
Sinh rồi tử không ai mà tránh khỏi
Nhưng thấy quá đau thương 56 mạng người
Ngọn lửa bất cẩn, hóa thành tro bụi
Một đêm tan hoang, cả đời gây dựng
Còn đâu nữa, hỡi ngọn lửa cháy bừng
Bao nhiêu nước mắt, trôi theo dòng sông
Khóc cảnh ly tan, chưa kịp giã từ
Bầu trời xanh bao phủ vòm tan trắng
Trái tim rỉ máu, đau thương cay đắng
Người thân ơi, thôi hết rồi còn đâu
Những năm tháng xây hạnh phúc bên nhau
Tưởng cuộc đời như con đường bằng thẳng
Nhưng ai đâu ngờ, toàn là lá chắn
Phủ phàng một bi kịch rất đau thương
Cuộc sống này ôi quá đổi vô thường
Tránh được ải này, không qua ải nọ
Kiếp con người ôi là như thế đó
Phút mặc niệm cho những người nằm xuống
Chung cư Mi Ni… Hà Nội
Nam mô Quan thế âm Bồ tát.
16/9/2023
Như Hoa
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang