12/10/23 – 01:10
ĐÊM TRỞ GIẤC
Đêm trở giấc có một vì sao lạc
Gió cô đơn tấu khúc nhạc heo may
Người đan áo chiết từng nốt hao gầy
Gửi mắt buồn trăng vương sầu hoang hoải…
Đêm trở giấc nhớ tiếng gà quê ngoại
Lệ rớm mi lòng khắc khoải dày vò
Tuổi chớm già ta thêm những âu lo
Sợ lẩn thẩn quên đường về nơi ấy…
Đêm trở giấc sao đêm dài đến vậy
Gió vần vũ cây run rẩy dưới mưa
Cố nhắm mắt ru mộng mị cũng thừa
Có ai đó cũng canh dài thao thức…
Đêm trở giấc lần tìm miền ký ức
Nhớ vô cùng bao hư thực đời trôi
Miệng đắng chát không nói được nên lời
Tim quặn thắt nghẹn ngào đau nỗi nhớ…
Đêm trở giấc cấu cào từng hơi thở
Nhớ quê nhà như tan vỡ niềm riêng
Vầng trăng kia là bóng mẹ dịu hiền
Tựa vào mây như bờ vai cha ấm.
Đêm trở giấc nỗi buồn như càng ngấm
Nước mắt rơi gối ướt đẫm lạnh lùng
Mong một ngày cùng anh chị vui chung
Đời được mấy đếm nẻo về gian khó!
Trương Thị Hoa Lài
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang