12/10/23 – 04:10
LỐI CŨ
Mưa xối xả thấm da người có lạnh
Nghe nao từng những canh cánh tàn phai
Rồi buồn thương trách phận kiếp trang đài
Đêm hiu quạnh phôi phai hình bóng cũ
Hoang bờ đó mây chiều buông vội phủ
Trải thung đồi thổn thức nụ yêu thương
Trong phút giây chợt nhỏ lệ má hường
Sương khẽ tựa tơ vương hồn lạc lối
Trông ánh mắt hờn đưa rồi bắt tội
Không thèm đâu đổ lỗi đến dỗ dành
Đời vô thường lại dễ vỡ mong manh
Mong tĩnh lặng an lành bao rạng rỡ
Ôm giá lạnh nép vào nhau hơi thở
Của đôi mình kéo giọt nhớ cùng tên
Nụ hôn trao trả hạnh phúc lâu bền
Xa ngàn đỗi tình trần quên mãi đấy
Nhìn năm tháng hàng me già vẫn vậy
Ghế đá buồn đâu còn thấy ngày thơ
Gió mùa đông lặng lẽ rét hiên chờ
Em đứng đợi lòng bơ vơ một bóng.
12/10/2022
Lê Thanh Hòa
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang