16/10/23 – 03:10
TỰ NHỦ LÒNG MÌNH
Đã lắm người họ chạy trốn quê hương
Nhằm vươn xa giữa đời thường kiếm sống
Ai cũng muốn, muốn vươn xa trông rộng
Khi về già họ chọn sống gần quê
Giống như tôi rất ao ước trở về
Dù thế nào cũng là quê mình đó
Tôi lớn lên từ bờ khoai ruộng lúa
Hiểu được nhiều những khốn khó mẹ cha
Nặng nghĩa tình, quê là chỗ sinh ra
Nói cảm ơn tôi thật thà chưa có
Không ước nhiều chỉ một ngôi nhà nhỏ
Gần cháu con nhìn chúng nó vào ra
Đủ niềm vui cho đến tuổi về già
Sống bên nhau lúc vào ra chồng vợ
Không lo âu cảnh chạy ăn từng bữa
Còn mượn vay gắng trả nợ là xong
Muốn vững chắc phải gom nhặt từng đồng
Cố gắng làm một con ông chăm chỉ
Sống khỏe vui cố làm tròn đạo lý
Nhìn các con chúng thành kỷ thành nhân
Của cải làm từ đôi mắt tay chân
Biết yêu thương không việc mần sai trái
Học hỏi thêm những điều hay lẽ phải
Làm hành trang theo hết mãi cuộc đời
Từ bây giờ đến nhắm mắt tay xuôi
Ta chỉ cần! Bấy nhiêu thôi là đủ
Được hay không còn phải chờ và thử
Ai bày đâu…! Ta tự nhủ lòng mình.
Trần Đức Bình
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang