26/10/23 – 09:10
PHÚT VÔ THƯỜNG TRONG THỜI GIAN
Mai tôi sẽ hóa thân làm bụi nắng
Giọt lệ buồn đọng lắng đáy dòng sông,
Tìm trong mênh mông đôi bờ thinh lặng,
Trả về góc vắng, kiếp người long đong.
Đôi bàn tay quơ quào trong hoang tưởng
Đường dài muôn hướng vắng bóng người qua
Chỉ một mình ta, nhập nhòa bóng tối,
Đôi bàn chân vội vươn tới bờ xa…
Nơi đó còn ta, loay hoay định hướng
Khát khao, vay mượn… trốt cuốn vào đời
Vô tình đánh rơi một thời trễ muộn,
Loài người gụt xuống nỗi buồn đầy vơi.
Dừng lại cuộc chơi nhận phần thua thiệt
Vùi chôn hoài niệm, sức kiệt tàn hơi
Lòng sầu chưa vơi, viết bài thơ cuối…
Một lời tạ lỗi xin gởi trau người!
Nhìn dòng sông trôi…
Bồi hồi…
Tiếc nhớ…
Hoài niệm xa rời… trôi giữa mù khơi…
Sơn Phương
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang