31/10/23 – 09:10
ĐẤT
“Khi ta ở đất chỉ là nơi ở
Khi ta đi đất đã hóa tâm hồn”
Từ lâu rồi ta xa cách làng thôn
Vui phố thị chẳng nhớ nhiều về đất
Đất biểu tượng của những gì chân thật
Rất hiền lành và rất đỗi bao dung
Vị ngọt quê hương năm tháng đã từng
Pha vị mặn ngày hai sương một nắng
Đất thánh thiện như mối tình trong trắng
Áo nâu này em đã buộc hồn tôi
Đất níu chân đi dù chẳng nói nên lời
Trong sâu thẳm vẫn sáng ngời hy vọng
Đất là nơi ươm mầm xanh sự sống
Đất là nơi nuôi dưỡng ân tình
Đất muôn đời vẫn tri kỷ trung trinh
Xin chớ để đất bạc màu trôi nổi…
Ngô Quang Hùng
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang