Mẹ là quê hương – Thơ Cúc Trịnh

02/11/23 – 04:11

Tác giả Cúc Trịnh

 

MẸ LÀ QUÊ HƯƠNG

Mai con về hôn lên khóe mắt sâu
Những giọt mồ hôi muối đời mẹ trải
Mai con về hôn lên vai áo vải
Từng nếp nhăn như đời mẹ nhọc nhằn

Mai con về con xách rổ ra vườn
Những ngọn má non nấu nồi canh ngọt
Sáng nghe tiếng chim gọi nhau thánh thót
Giọt sương cuối mùa lặng lẽ ngoài hiên

Mai con về tìm một chút bình yên
Bên cánh đồng quê còn trơ gốc rạ
Hoạch phúc mùa này nước trong mát quá
Gió trở mùa gợn sóng cả thanh xuân

Mai con về phơi rơm rạ đầy sân
Mẻ lúa kéo xong nắng vàng sân thóc
Nơi quê hương mẹ một đời khó nhọc
Canh cánh trong lòng dõi bước con đi

Biết bao nhiêu lần ngõ nhỏ chia ly
Thương nhớ đi theo cánh cò bay lả
Quê hương của con, mẹ là tất cả
Trời chớm đông về mà đã chông chênh…!!!

01/11/2023

Tác giả cùng mẹ

Cúc Trịnh

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: