04/11/23 – 03:11
BÓNG SÔNG QUÊ
Có phải muôn đời quê vẫn thế?
Rặng dừa ôm lấy lũy tre xanh
Sông cứ lững lờ theo năm tháng
Bến chiều lặng lẽ đến tàn canh
Lạc bước quê người khi rất trẻ
Bạc đầu về lại chốn thân thương
Nhìn giọt mưa thu rơi trước ngõ
Dâng trào cảm xúc kẻ ly hương
Đây lối mòn xưa của thuở nào
Đêm đầy màu sắc những vì sao
Quê ơi! Muôn thuở hồn da diết
Đất khách luôn đầy những khát khao
Ta nhớ thương quê trọn những ngày…!
Rượu tàn khắc khoải giữa cơn say
Tha phương từ thuở còn thơ ấu
Quê bỗng ùa về trong tối nay
Đời người ai cũng có quê hương
Cùng tiếng ru hời của mẹ xưa
Lạnh bóng chiều thu nhìn quê cũ
Bồi hồi nhớ lại những chiều mưa.
Cam Lâm, 26/10/2023
Nguyễn Thanh Tòng
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang