16/11/23 – 01:11

DỞ DANG
Duyên hết rồi tình cũng tựa gió mây
Anh vùi lấp mối tình đầu một thuở
Quên chuyện cũ anh quay lưng chẳng nhớ
Xem như mình không có nợ nần nhau
Chẳng còn gì những cảm xúc đớn đau
Như lúc trước buồn rầu mình trễ hẹn
Sông vắng vẻ khi con đò rời bến
Mỗi chiều về em cứ đến bến trông
Trời hoàng hôn buồn xâm chiếm cõi lòng
Ngồi đợi mãi không thấy đò trở lại
Đi thất thểu quay về lòng tê tái
Chắc ta đành mãi mãi biệt ly nhau
Đêm trở về em giấc ngủ chẳng sâu
Cứ trằn trọc nghĩ buồn đau duyên số
Hay tại bởi mình không duyên chẳng nợ
Nên hai ta chẳng thành vợ với chồng
Như mây trời cứ bay giữa tầng không
Gió đưa đẩy chẳng mong quay trở lại
Quên chẳng nhớ, chớ u buồn khắc khoải
Một mối tình nồng thắm lại dở dang.
Ngô Thanh Tùng

BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Thư mòi in tập “999 Câu thơ đẹp”
Cảm nhận “Xuân đã sang” của bút nữ Tóc Nâu Họa Mi
Tình mẫu tử thiêng liêng trong ca khúc “Mạ ơi” của nhạc sĩ, TS Trịnh Xuân Đức
Vui Xuân – Thơ Ngọc Ân (Đà Nẵng)
Hương xuân đã về – Thơ Ngọc Ân (Đà Nẵng)
Sơn Hòa trong trái tim tôi – Thơ Mỹ Kiên
Giáng Sinh yêu thương -Thơ Thanh Thu (Đà Nẵng)
Về đi em – Thơ Ngọc Ân