16/11/23 – 01:11
DỞ DANG
Duyên hết rồi tình cũng tựa gió mây
Anh vùi lấp mối tình đầu một thuở
Quên chuyện cũ anh quay lưng chẳng nhớ
Xem như mình không có nợ nần nhau
Chẳng còn gì những cảm xúc đớn đau
Như lúc trước buồn rầu mình trễ hẹn
Sông vắng vẻ khi con đò rời bến
Mỗi chiều về em cứ đến bến trông
Trời hoàng hôn buồn xâm chiếm cõi lòng
Ngồi đợi mãi không thấy đò trở lại
Đi thất thểu quay về lòng tê tái
Chắc ta đành mãi mãi biệt ly nhau
Đêm trở về em giấc ngủ chẳng sâu
Cứ trằn trọc nghĩ buồn đau duyên số
Hay tại bởi mình không duyên chẳng nợ
Nên hai ta chẳng thành vợ với chồng
Như mây trời cứ bay giữa tầng không
Gió đưa đẩy chẳng mong quay trở lại
Quên chẳng nhớ, chớ u buồn khắc khoải
Một mối tình nồng thắm lại dở dang.
Ngô Thanh Tùng
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang