16/11/23 – 02:11
ĐÔNG VỀ MƯA ƯỚT NIỀM ĐAU
Đông lại đến gió lùa se se lạnh
Phía ven đường lấp lánh hạt mưa sa
Những vầng mây xám quyện cứ la đà
Gió ru nhẹ bản tình ca vang vọng
Nơi xứ lạ giờ đây ai một bóng
Bước u hoài ôm gối mộng sầu tương
Trở mình khi thao thức giữa canh trường
Nghe nỗi nhớ chợt vương vào tâm khảm
Ngồi tính nhẫm ngày qua nhiều năm tháng
Buổi chiều tà bảng lảng ánh hoàng hôn
Những trái ngang gieo cay đắng ngõ hồn
Đeo đẳng mãi cô đơn ghìm đáy dạ
Đông về đến hàng cây buồn trút lá
Trọi trơ cành sắc nhuộm cả màu rêu
Hạt sương đêm mỗi sáng phủ giăng đều
Màn trắng đục như vờn thêu trải thảm
Vùng ký ức còn chăng là dĩ vãng?
Lỗi câu thề thà dứt đoạn tơ duyên
Nghĩ làm chi sẽ vướng bận ưu phiền
Chôn thật kín niềm riêng vào góc nhỏ
Rồi tự nhủ do mình không có nợ
Níu bện gì? Nào được ở gần nhau
Tuổi đời nay tóc trắng đã ươm màu
Xin dừng lại phủi niềm đau người nhé!
Lê Hữu Phước
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang