20/11/23 – 09:11
CÔ GIÁO NHƯ MẸ HIỀN!
(Mừng ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11)
Từ ngày em mất mẹ,
Ba đưa bé đến trường,
Thấy phận em côi cút,
Nên cô giáo rất thương.
Cô đón em cổng trường,
Bằng tình thương người mẹ,
Hôm nào em không khỏe,
Cô nhìn bé xót xa.
Giữa sân trường vui ca,
Cô dạy em bài hát:
Nhớ ơn mẹ sinh ra,
Và công cha khổ nhọc.
Trong những giờ vào học,
Cô dạy em đường đời,
Có những lúc ham chơi,
Cô chỉ cười, không mắng.
Những ngày ba đi vắng,
Cô đưa em về nhà,
Dù trời mưa, hay nắng,
Cô không ngại đường xa.
Mỗi lúc em nhớ nhà,
Cô thay cha quà bánh,
Thương em cô ngồi cạnh,
Đôi mắt buồn long lanh.
Những ngày trời mưa lạnh,
Cô âu yếm dỗ dành,
Truyền cho em hơi ấm,
Như máu chảy về tim.
Rồi những lần em bệnh,
Đôi mắt cô lệ nhòa,
Cô thương em không mẹ,
Nên cuộc đời chông chênh.
Trong biển đời mông mênh,
Tìm đâu ra người mẹ?
Mỗi lần cô khóc khẽ,
Em ngỡ như mẹ về.
Tình thương cô vô kể,
Rất giống như mẹ hiền,
Lòng cô mênh mông thế,
Thương người như “cô tiên”.
Trên đời mẹ thiêng liêng,
Thương con như trời biển,
Nhưng tình cô thánh thiện,
Như BIỂN – TRỜI bao la.
Huy Triết
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang