29/11/23 – 04:11
PHẢI CHĂNG MÌNH… GIÀ!
Ra đường bọn nhỏ… chào bà
Bụng em hỏi dạ… mình già rồi sao
Hay là mấy đứa tào lao
Thấy tóc em bạc… nó chào cho vui
Soi gương thấy cũng ngậm ngùi
Mặt nhăn… má xệ… mắt môi… thâm xì
Trong lòng vẫn cứ hoài nghi
Diện đồ chụp lại… già thì rõ ngay
Đào bung khoe sắc xuân đầy
Còn em khoe cái… gì đây cả nhà
Cất vào rồi lại lấy ra
Nhìn đi ngắm lại… mình già chẳng sai!
Nguyễn Thùy
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang