Phải chăng mình già – Thơ Nguyễn Thùy

29/11/23 – 04:11

Tác giả Nguyễn Thùy

 

PHẢI CHĂNG MÌNH… GIÀ!

Ra đường bọn nhỏ… chào bà
Bụng em hỏi dạ… mình già rồi sao
Hay là mấy đứa tào lao
Thấy tóc em bạc… nó chào cho vui

Soi gương thấy cũng ngậm ngùi
Mặt nhăn… má xệ… mắt môi… thâm xì
Trong lòng vẫn cứ hoài nghi
Diện đồ chụp lại… già thì rõ ngay

Đào bung khoe sắc xuân đầy
Còn em khoe cái… gì đây cả nhà
Cất vào rồi lại lấy ra
Nhìn đi ngắm lại… mình già chẳng sai!

Nguyễn Thùy

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: