29/12/23 – 10:12
CHUYỆN TÌNH THI NHÂN
Ngày xưa Mặc Tử tình si
Mộng Cầm sao nỡ chia ly nửa chừng
Quy Nhơn trăng sáng chưa ngừng
Lầu Ông Hoàng đó đã từng lên thơ
Suối ngọc vẫn chảy đôi bờ
Mà sao chàng phải thẫn thờ tìm trăng.
Sương mờ phủ kín sao băng
Xót xa bạc phận chi năng Hàn buồn
Lệ sầu Mộng chẳng có tuôn
Hàn đem trút hết tâm hồn vào thơ
Bao nhiêu ngày tháng nào ngờ
Thi nhân vẫn mãi là chờ trăng lên.
Chuyện tình nay đã có tên
Mộng Cầm – Mặc Tử là duyên nợ lời
Trăng cao trăng ở trên trời
Nào đâu trăng biết duyên đời người xưa
Âm thầm nặng mối duyên mưa*
Tình đơn một cõi nửa mùa vì yêu.
Bởi một đêm – Dốc đá chiều
Mộng Cầm – Mặc Tử bồng phiêu cung hằng
Từ đâu bàn niết thành băng
Hàn mang căn bệnh mây giăng kín trời
Mộng Cầm từ đó buông lời
Để cho Hàn phải một thời đau thương.
Nặng lòng khó thoát vấn vương
Tìm nơi trăng xuống miền thương nhũ điều
Chàng thi nhân mãi còn yêu
Yêu trăng trong gió yêu nhiều hơn hoa.
Mộng Cầm ơi.. Lệ đã nhòa
Đừng rơi nước mắt trộn hoà hồn thơ
Tình xưa bao nỗi bơ vơ
Vì trăng Hàn mới đợi chờ Mộng ơi!
Duyên mưa* người đời cho là :
Mộng Cầm & Mặc Tử đi chơi trăng về bị 1 cơn mưa 2 người ngồi trú trong túp lều bên cạnh ngôi mộ phong hủi, và từ đó Hàn mắc căn bệnh phong hủi.
. . . HOA XOAN NỞ VỘI . . .
Ta về gom nắng tháng ba
Tìm trong kỉ niệm mùa hoa năm nào
Sợi thương bao những dạt dào
Hoa xoan vẫn nở đường vào nhà em.
Sáo diều ngân tiếng ru êm
Nón em đựng gió bên thềm còn không
Hoa xoan nay rụng đầy sông
Đò ngang em bước theo chồng lâu chưa?
Vội vàng kịp nắng ban trưa
Tôi hong giấc mộng mới vừa hôm qua
Hôm nay sân đã đầy hoa
Vu quy pháo nổ em xa tôi rồi
Tôi tìm nhặt cánh hoa rơi
Giữ trong kỉ niệm cho người tình xưa
Hoa xoan đã nở sớm mùa
Sao em không đợi đến mùa năm sau.
. . . . ÔI SÔNG QUÊ. . . .
Ta về với bến sông quê
Cùng vui tắm mát thỏa thuê cuộc đời
Gian nan vất vả xứ người
Trong ta nhớ mãi một thời ấu thơ
Xa quê từ những bao giờ
Mà sông vẫn đợi vẫn chờ không vơi
Về gặp các bạn mình ơi
Một thời thuở ấy là nơi tâm hồn
Bao năm ngày tháng xa buồn
Bao năm nhớ bạn lúc còn sơn khê
Buổi chiều diều thả triền đê
Với đàn trâu mập duyên khuê cùng về
Trĩu nặng vườn trái xum xuê
Ai ơi có nhớ làng quê sớm chiều
Tuổi thơ như gió cánh diều
Ngân nga tiếng sáo mỗi chiều trong ta.
TẠI CÁI ĐỒNG HỒ ?
Cho tôi mua lại tuổi thơ
Quay về thuở ấy ầu ơ buổi nào
Lời ru của mẹ ngọt ngào
Quê hương tôi lớn thuở nào trong tôi
Cho tôi xin lại một thời
Chăn trâu bắt bướm để rồi rong chơi
Xin về gặp lại bạn tôi
Mo cau tôi kéo mình ơi vui đùa
Cho tôi quay lại tắm mưa
Trong mơ tôi thấy mới vừa hôm qua
Tuổi thơ theo mẹ xin quà
Quả na quả mận bánh đa bánh điều
Cho tôi quay lại thả diều
Để nghe ông kể rất nhiều chuyện xưa
Tôi xin được ngủ giấc trưa
Được nghe bà hát võng đưa đầu hè
Và xin nghe lại câu vè
Mà ông tôi đọc con ve phượng hồng.
Chị tôi tay bế tay bồng
Dắt em mua quả mận hồng đầu xuân.
Tôi xin quay lại thời gian
Xin mua tất cả một lần tuổi thơ.
Nguyễn Văn Trình Quyền
1. Họ và tên: Nguyễn Văn Trình Quyền.
Bút danh: Quyền Dương Tử
2. Quê quán: Hậu Lộc – Thanh Hóa
3. Nơi ở hiện tại: TP. Thuận An, Bình Dương
4. Giới tính: Nam
5. Dân tộc: Kinh
6. Nghề nghiệp: Nhân viên
7. Cam kết: Tác phẩm dự thi thuộc quyền sở hữu của tôi. Tôi chịu trách nhiệm trước Pháp luật và quy định của Ban Tổ chức cuộc thi nếu có tranh chấp.
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang