Truyện ngắn “Chỉ là giấc mơ” – Tôn Nữ Diệu Hạnh

10/01/24 – 05:01

 

Tác giả Tôn Nữ Diệu Hạnh

CHỈ LÀ GIẤC MƠ

 

Tôi là một sinh viên đang mang trong mình hoài bão về cuộc sống, về tình yêu và sự nghiệp rất lớn lao nhưng cũng rất đỗi đời thường. Tốt nghiệp xong đại học ngành sư phạm tôi muốn mình được đứng trên bục giảng, đem những kiến thức đã học truyền đạt cho những thế hệ đàn em với hy vọng lớp lớp học sinh của mình sẽ xây dựng quê hương ngày càng phát triển và xinh đẹp hơn.

Tôi đang có một tình yêu chân thành, trong sáng và thơ mộng, tôi hy vọng tình yêu của tôi sẽ thăng hoa và mãi mãi bền vững với niềm hạnh phúc tràn đầy.

Tôi ôm ấp những ước mơ, những ước mơ đó đã đi vào giấc ngủ của tôi và trở thành những giấc mơ đẹp.

Tôi đã ngủ một giấc ngủ dài. Tôi không biết mình đã ngủ trong bao lâu? Khi thức dậy, người đầu tiên tôi gặp chính là mẹ của tôi. Tôi đã nhận ra người khi bắt gặp ánh mắt chan chứa yêu thương, nụ cười hiền đong đầy sự bao dung, độ lượng. Và trái tim tôi chợt nhói lên sự xót xa thương cảm khi hình ảnh của mẹ tôi, một người phụ nữ ngoài 40 xinh đẹp, năng động và thành đạt của ngày nào không còn nữa, thay vào đó là một người đàn bà với làn da nhăn, tóc điểm màu bạc.

Tôi ôm chầm lấy mẹ tôi và khẻ gọi:

-“Mẹ ơi?”

Bàn tay gầy guộc của mẹ vuốt lấy mái tóc dài như suối của tôi rồi nói khẻ:

-Tóc con dài quá rồi, đến tận gót chân để mẹ bối cho con.

Bà dắt tôi đến ngồi đối diện trước bà trang điểm, tôi giật mình tự hỏi: “Tôi đó sao?”

Trong gương là một phụ nữ tóc bối cao đẹp mặn mà với đôi mắt sâu thẳm, gương mặt đằm thắm dịu dàng giống như hành ảnh của mẹ tôi ngày trước. Tôi của một thời tinh nghịch, hồn nhiên biến đâu mất rồi?

Tôi đưa mắt nhìn quanh. Căn phòng ngủ rộng bao la với những nội thất hiện đại thay thế cho không gian chật hẹp của tôi đã gắn liền với những kỷ niệm thuở cắp sách đến trường. Tôi bàng hoàng sửng sốt nửa tin nửa ngờ, nửa mộng nửa thực. Lòng tự hỏi chuyện gì đang xảy ra vậy?

Như đọc được những suy nghĩ, băn khoăn của con gái, mẹ tôi dịu dàng ôm bờ vai tôi nói khẻ:

-Hai mươi năm rồi còn gì, mọi thứ đã thay đổi, con cứ từ từ làm quen với thực tại.

Tôi bật thốt:

-Hai mươi năm rồi ư?

Mẹ gật đầu.

Tôi vội hỏi:

-Ba con đâu rồi mẹ?

-Ba con đang đi nghỉ mát cùng với một số bạn bè. Nào! Con hãy thay quần áo, mẹ đưa con đi ăn sáng.

Mẹ chọn cho tôi bộ váy thật đẹp, thật sang trọng phù hợp với lứa tuổi phụ nữ đã qua tuổi 40, tôi ngần ngừ không muốn mặc, mẹ tôi cười bảo:

-Mặc vào đi con! Đã qua rồi thời xuân trẻ. Tuổi con bây giờ muốn đẹp là phải biết ăn mặc đúng với tầm vóc và tuổi tác của mình. Mẹ tin bộ váy này con mặc vào sẽ rất đẹp.

Tôi được mẹ chở đi dạo phố bằng chiếc xe con đời mới. Đôi mắt tôi mở lớn, lồng ngực tôi mở toang ra để đón nhận luồng gió mới với biết bao thay đổi.

Đường phố rộng thênh thang với 6 làn đường sạch từng ngõ ngách. Trên đường phố xe máy không còn, hầu hết là xe con giao thông trên xa lộ chạy vun vút. Nhà cao tầng san sát nằm bên nhau vươn cao đến chọc trời.

Tôi say sưa nhìn, say sưa khám phá, vừa háo hức vừa ngạc nhiên thích thú.

Mẹ tôi hỏi:

-Sao? Thành phố có đẹp không con?

-Dạ đẹp lắm mẹ, như thành phố Paris tráng lệ mà con đã từng được biết qua sách vở.

Tôi mãi miết nhìn hai bên đường. Tất cả đối với tôi đều xa lạ. Tôi đang sống trên chính quê hương đất nước của mình mà như đang sống kiếp tầm gửi trên một vùng đất xa xôi tận phía bên kia trái đất .

Thành phố tuổi thơ của tôi, thành phố mà tôi luôn tự hào là xinh đẹp, mộng mơ, hữu tình đã đi vào thơ ca, nhạc, họa giờ không còn nữa. Những khu nhà vườn trầm mặc sâu hun hút đã không còn, những hàng cây rợp bóng mát đã từng che nắng cho tôi lúc tan trường về đã biến mất. Bỗng tôi bật thốt:

-Mẹ ơi! Sông Hương, hãy cho con nhìn lại sông Hương êm đềm xanh trong của ngày nào đi mẹ!

Mẹ tôi lắc đầu:

-Chúng ta không thể nhìn thấy sông Hương bởi vì nó đã bị che khuất bởi những toà nhà chọc trời rồi con à!

Tôi thẩn thờ tựa dài ra ghế, sự náo nức khám phá thế giới mới đột nhiên biến mất. Thay vào đó là nỗi thất vọng lớn lao pha lẫn sự tiếc nuối vô cùng.

Tôi muốn hét thật lớn nhưng cổ họng nghẹn tắt. Tôi muốn vùng vẫy phá tan mọi thứ mới mẻ để trở về thời xưa cũ nhưng tay chân như tê cứng chẳng thể nhấc lên nổi. Không! Hãy trả tôi về lại 20 năm trước để quê hương tôi, thành phố thương yêu của tôi vẫn còn đó dòng sông Hương êm đềm trôi chảy với Trường Tiền mười hai nhịp cầu đưa tôi đến nơi hò hẹn của mối tình đầu đầy nhạc và thơ. Hãy trả tôi về những tháng ngày yên bình cùng người yêu đếm những vòng xe dưới những con đường rợp bóng cây xanh hoặc cùng bạn bè nhâm nhi tô bánh canh nóng hổi ở quán cóc bên đường trong những ngày đông lạnh giá. Hãy cho tôi nhìn lại những chiếc áo bà ba của các chị, các mẹ, những tà áo dài của các thiếu nữ xuân thì e ấp vành nón lá bài thơ khoe sắc dưới ánh nắng xuân rực rỡ.

Tôi không cần thành phố của tôi hoa lệ như Paris, tôi không muốn phụ nữ Huế khoe đường cong tuyệt mỹ của mình qua những bộ cánh ngắn ngủn, hở hang, tóc xoăn nhiều màu, tôi thèm ngắm tóc dài đen nhánh của các cô gái Huế trong đó có tôi bay bay trong gió sông Hương.

Tôi chỉ muốn Huế và những con người Huế của tôi hiền hòa, giản dị đầy thơ mộng với những bản sắc văn hóa Việt Nam rất riêng mà không bất cứ nơi nào trên trái đất này có được.

Tôi đã từng mơ ước được nhìn thấy quê hương mình phát triển, nhưng phát triển không có nghĩa là xóa bỏ, không có nghĩa là biến mất. Xin đừng đổi thay, xin cứ giữ nguyên như thế!

Xin hãy trả cho tôi xuân thì của tuổi đôi mươi, xin đừng vội lấy của tôi 20 năm cuộc đời đầy ý nghĩa. Và … tôi bật khóc…

Bỗng dưng tôi nghe tiếng của mẹ tôi đi kèm với bàn tay vỗ nhẹ bờ vai:

-Dậy! Dậy đi con, mơ gì mà khóc như trẻ con vậy? Dậy sớm đi, sáng nay con học tiết đầu đó!

Tôi mở choàng mắt. Đối diện với tôi vẫn là khuôn mặt mẹ với đôi mắt yêu thương, nụ cười hiền hậu bao dung.

-Ồ! Thì ra là mơ…

Tôi nở nụ cười hạnh phúc tuy trên bờ mi vẫn còn vương những giọt lệ.

Một ngày mới bắt đầu. Tôi đến trường bằng nhiệt huyết của tuổi trẻ, bằng sự yêu đời, yêu cuộc sống mến thương. Trường tôi ở bờ Nam, nhà tôi ở bờ Bắc, tôi đi qua cầu Trường Tiền tóc tôi vờn trong gió, lồng ngực tôi căng đầy không khí trong lành của ban mai tinh khiết, hồn tôi như bay bổng lâng lâng. Đi trên đường phố, với bất kỳ ai tôi cũng đều muốn nở nụ cười, kìa những nữ sinh với tà áo dài trắng tinh khôi, những anh công nhân màu da rám nắng, những chị, những mẹ tất tả với gánh hàng trên vai…

Dẫu cuộc sống đang còn nhọc nhằn, dẫu phải đương đầu với những gian nan vất vả tôi cảm nhận được một điều những người con xứ Huế vẫn yêu và muốn sống nơi mảnh đất chôn nhau cắt rốn này, mảnh đất đã từng được sin ra, lớn lên và trưởng thành, mảnh đất đã ghi dấu bao nhiêu kỷ niệm.

Ôi! Tôi yêu lắm thành phố Huế thân thương của tôi!

Tôi yêu lắm quê hương Việt Nam tôi.!

Tôn Nữ Diệu Hạnh

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: