Chùm thơ Huỳnh Quang Khải – Tình thơ Ban mê (Đắk Lắk)

10/01/22 – 03:01

 

Tác giả Huỳnh Quang Khải

 

 ANH YÊU EM

 

Anh ở miền cao nguyên lộng gió
Nhớ về em nơi đó một mình
Canh khuya ngõ vắng lặng thinh
Anh ngồi viết lại tâm tình thành thơ

 

Gió đông về mang theo hơi lạnh
Hắt hiu buồn không ánh sao đêm
Anh nhớ giây phút dịu êm
Nhớ ngày hai đứa bên thềm ..nói yêu

 

Vắng em rồi đêm bâng khuâng mãi
Nhìn xa xăm hoang hoải tìm về
Nhớ khi hai đứa môi kề
Vòng tay khép kín ..vỗ về ái ân

 

Rồi anh sẽ quay về nơi cũ
Bên thềm xưa ấp ủ em ơi
Đôi ta mãi mãi không rời
Mùa đông không lạnh tuyệt vời bên em

 

EM YÊU ANH

 

Ngày anh nói mình yêu nhau nhé
Trái tim hồng bỗng nhẹ run lên
Môi kề tay nắm gần bên
Hồn như mây tím bồng bềnh trôi đi..

 

Thời gian đếm bao nhiêu niềm nhớ
Em nhủ lòng cứ ngỡ là mơ
Vòng tay ân ái nên thơ
Yêu anh em hứa mãi chờ đợi anh

 

Mưa tí tách gió mùa đông đến
Nhớ anh nhiều thương mến anh hơn
Xa anh ai để dỗi hờn
Ai người ngồi hát ai vờn tóc em

 

Em thế đấy người yêu nhỏ bé
Mà anh thường nói khẽ từng đêm
Mơ yêu giây phút dịu êm
Yêu à..em nhớ bên thềm gió đông

Thanh Thảo Hà Nội 30/11/2021

Thơ Quang Khải 💞 Thanh Thảo

 

ĐỢI CHỜ EM

 

Anh đứng đợi bên đường nơi hò hẹn
Con phố dài quen thuộc phố tình nhân
Đợi chờ em thời gian cứ trôi dần
Và em đến như thiên thần nhỏ bé..

 

Em đã đến ru hồn anh rất khẽ
Rất dịu dàng nhè nhẹ gửi yêu thương
Chút hương yêu cảm giác thật lạ thường
Dường như thể đường yêu còn hai đứa..

 

Anh sẽ nắm bàn tay em lần nữa
Cùng em đi , anh hứa cả cuộc đời
Mây của trời, và lá có rơi rơi
Anh vẫn đợi, đợi hoài anh đợi mãi..

 

HOÀNG HÔN TÍM

 

Ta gặp nhau hoàng hôn chiều dần xuống
Hai bên đường chiều muộn phố người đông
Nắm tay em anh hỏi có lạnh không..?
Cười e ấp môi hồng vâng anh ạ..

 

Ta bên nhau dường như là tất cả
Thêm nụ cười rất lạ nét hồng tươi
Phải chăng anh mang đến những nụ cười
Bờ môi ấm một người em mong nhớ..

 

Hoàng hôn xuống màu mây loang tím vỡ
Hai chúng mình bỡ ngỡ bước vào yêu
Có bao nhiêu hạt nắng cuối buổi chiều
Như gom hết trải nhiều trên lối mông…

 

HÃY GỌI TÊN ANH

 

Khi nào buồn em hãy gọi tên anh
Dù anh biết trong em, anh xa lạ
Những nụ cười hay nhìn nhau vội vã
Làm con tim anh đã,  trót yêu rồi

 

Nhưng tất cả chỉ là giấc mơ thôi
Vì anh biết lối về không chung bước
Anh đến muộn  người ta thì đến trước
Nên âm thầm nào trách được em đâu

 

Chỉ mong sao em vui chớ âu sầu
Người ta nói tình đầu hay dang dở
Anh và em mối tình không duyên nợ
Tại anh buồn cứ ngỡ được em yêu

 

Rồi từng chiều hoàng hôn xuống hắt hiu
Anh lại nghĩ thật nhiều về phương đó
Lo cho em , sợ khi trời trở gió
Nếu em buồn..nơi đó hãy gọi anh..

 

KHOẢNG KHẮC

 

Anh muốn họa bài thơ tình em viết
Cầm bút rồi mới biết mình đã xa
Họa thơ em câu chữ lại thiết tha
Đành thôi vậy người ta đâu có muốn

 

Cầm bút lên và rồi anh hạ xuống
Trời cuối chiều nắng muộn lá rơi bay
Em nào biết khi viết những dòng này
Là tâm tưởng anh bay về cõi nhớ

 

Mộng ban đầu phải chăng đành tan vỡ
Chuyện yêu đương dang dở cũng là thường
Mùa đông nào hai đứa nói yêu thương
Mà nhanh quá dường như là mơ vậy

 

Mưa lại rơi..trời xám một màu mây
Thơ em đó còn đây anh vẫn đọc
Những câu từ em viết như muốn khóc
Bỗng trong anh nhớ lại mái tóc thề….

HUỲNH QUANG KHẢI

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: