Chùm thơ “Dáng mẹ” – Tác giả Nguyễn Việt Khoa ( Khánh Hoà)

21/01/22 – 09:01

MẸ

Có một ngày, chợt bối rối, hoang mang

Còn sợi nào đen trong làn tóc mẹ

Mắt xa xăm mẹ ngóng nhìn lặng lẽ

Vết thời gian hằn da thịt mẹ tôi

 

Con muốn về những năm tháng đầy vơi

Mẹ thanh xuân, còn con là đứa trẻ

Con muốn về tìm lời ru thời bé

Cánh võng chao nghiêng, lặng lẽ trưa hè

 

Con muốn tìm hơi ấm mẹ chở che

Khi gió mùa đông, thổi về xào xạc

Ổ rơm nếp, vách nhà tranh trống hoác

Mẹ nằm ngoài chặn mưa tạt vào con

 

Con vẫn xa để ngày tháng mỏi mòn

Giờ giữa hạ, nắng đỏ trời, mẹ nhỉ

Con ve gọi ai suốt ngày rền rĩ

Con muốn về… dẫu chỉ… một ngày thôi.

 

Quê nghèo mùa đông

 

Quê tôi vốn nghèo đất chật người đông

Đến con tép cũng gầy như cọng mạ

Những ngày mùa đông sao mà ngắn quá

Để Mẹ tôi cứ hối hả trên đồng

 

Con trâu nằm chuồng uể oải nhai rơm

Cỏ sợ rét uốn mầm chui xuống đất

Chỉ mẹ tôi cứ phơi lưng úp mặt

Chẳng quản sớm hôm lăn lội gieo trồng

 

Luống khoai lang thêm mấy gốc cải ngồng

Cây su hào để cuối mùa chống đói

Vũng bùn khô vài con rô con sọi

Đầu thì to thân còm cõi vẫn mừng

 

Tại sao bây giờ vẫn cứ nhớ nhung

Cứ chập chờn những mông lung đã trải

Có phải quê là dấu yêu mãi mãi

Của những con người lỡ phải xa quê

 

Người đừng hỏi sao tôi mãi chẳng về

Mấy chục năm tóc ngả màu sương muối

Có người lính dặm đường xa rong ruổi

Bao quê rồi… chỉ đắm đuối… một quê

 

Tháng chạp

 

Bỗng giật mình đã giữa tháng mười hai

Ai văng vẳng ngắn dài ngày nghỉ tết

Ai nhún vai lắc đầu trong mỏi mệt

Sắp hết năm, một cái tết thật gần

 

Trời giao mùa trở dạ đón mùa xuân

Sương mù dăng dăng thêm phần mờ ảo

Nếu ngày xưa đã đẹt đùng tiếng pháo

Tiếng lợn kêu, ai thịt sớm giã giò

 

Nếu ngày xưa, bên góc bếp thơm tho

Mùi rơm thơm, mùi nồng nàn tiêu Bắc

Bó cây mùi già cũng thêm phần ngào ngạt

Mấy ống giang, cha dựng sẵn bao giờ

 

Con muốn về tháng chạp của tuổi thơ

Mẹ đi chợ con thẩn thơ chờ đợi

Nay mẹ về sẽ có manh áo mới

Luôn hiện về, vời vợi giấc mơ con

 

Giờ con xa, cha thì cũng chẳng còn

Thêm dịch bệnh mẹ mỏi mòn chờ đợi

Tháng chạp rồi con vẫn xa vời vợi

Và lặng thầm… ngồi đợi… tết sang năm

 

Ảnh minh hoạ internet

Thân cò

 

Sao đồng làng chẳng có một bóng cây

Để nắng đốt tấm thân gầy của mẹ

Mây trốn đâu chỉ mặt trời đơn lẻ

Nên giận ai cứ thắp lửa trên đầu

 

Nắng tháng bẩy cua cá nấp ở đâu

Chỉ còn mẹ áo bạc màu nón lá

Mải miết chăng dây, cắm từng nhánh mạ

Con đỉa no, nước ruộng hoá màu hồng

 

Làng quê mình là mảnh đất thuần nông

Cả đời mẹ chỉ có đồng với ruộng

Hết chiêm, mùa xen vụ đông vài luống

Chả mấy khi bước qua khỏi đường làng

 

Nay con về vào dịp tháng bẩy sang

Mẹ không còn ra đồng làng làm nữa

Con vẫn thấy hình ảnh xưa một thuở

Mẹ, thân cò và đồng lúa mênh mang.

 

Cây và mẹ chúng ta

 

Thương cây đã biết bao mùa

Gió sương đã trải nắng mưa đã từng

 

Vẫn đàn con nhỏ trên lưng

Đẻ con đông đúc vừa mừng vừa lo

 

Mừng vì phúc phận trời cho

Lo sao con được ấm no trưởng thành

 

Thân gầy còng xuống mong manh

Chắt chiu sữa ngọt để dành phần con

 

Con lớn lên, cây héo mòn

Thấy con khôn lớn nhìn con cây cười

 

Người đời nước mắt chảy xuôi

Công cha… nghĩa mẹ… ai người …Nhớ chăng.

 

Lúa đổ chiều mưa dông

 

Hòa vào đất, bao mồ hôi chát mặn

Đến hôm nay bông lúa ngậm sữa rồi

Thêm chút gió, chút nắng nữa mà thôi

Là lúa chín vàng, cong đuôi, trĩu hạt

 

Nắng đổ lửa như cái lò bỏng rát

Bỗng chân trời đùn lên mấy đụn mây

Gió thổi ngả nghiêng bóng mẹ hao gầy

Mặt trời sợ, chui vào mây chạy trốn

 

Giông lốc đến với ào ào gió cuốn

Mưa đổ về sầm sập khắp đồng quê

Sấm sét đì đùng chặn cả lối về

Mẹ ướt lạnh giữa mùa hè quằn quại

 

Dành sữa nuôi con, lúa gầy mềm mại

Chẳng thể nào chống chọi với mưa dông

Mẹ nhìn lúa nằm xẹp khắp cánh đồng

Giọt nước mưa bỗng thành dòng mặn chát

 

Quê hương ơi sao phận người phiêu bạt

Mùa cấy thì hun hút gió mùa đông

Bèo hoa dâu còn chết rét trên đồng

Lúa dựa hơi người qua đông giá lạnh

 

Dịch bệnh, thiên tai, ông trời thử thách

Đến bao giờ mới hết khổ quê ơi

Có được hạt gạo dâng tặng cho đời

Là ngày tháng, là cả đời… lam lũ

 

Người đời ơi, xin gửi lời nhắn nhủ

Hãy tập nhìn sâu vào bát cơm đầy

Mỗi hạt cơm có mưa, nắng, gió, mây

Và có cả …dáng hao gầy… của mẹ

NGUYỄN VIỆT KHOA

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: