Chùm thơ “Dáng Mẹ” – Tác giả Phạm Trung Dũng (Thái Bình)

27/01/22 – 09:01

 

Tác giả Phạm Trung Dũng

Mẹ ốm!

Con về thăm mẹ hôm nay
Nhìn thân hình mẹ mà lòng xót xa
Mẹ già xương bọc nắm da
Sức cùng lực kiệt như cây héo dần.

Ngày con xa mẹ đã gần
Chỉ còn tính được từng ngày nữa thôi
Cúi đầu, lay gọi mẹ ơi!
Con về sao mẹ lại không nói gì

Chúng con đâu có quản gì.
Thuốc thang chạy chữa bao ngày tháng qua
Chỉ mong mẹ sớm vượt qua
Thế mà… nay mẹ chắc không qua rồi

Cầm lòng cho lệ không rơi
Mẹ ơi thương mẹ nát tan cõi lòng.

 

Khóc mẹ

Mẹ ơi!
Thế là mẹ đã đi xa
Nghe tin sét đánh chân tay rụng rời
Mẹ ơi mẹ đã đi rồi

Từ nay vĩnh viễn không còn mẹ yêu
Còn đâu bóng mẹ sớm chiều
Vui cùng con cháu họ hàng trước sau
Tận cùng của những nỗi đau

Từ nay mất mẹ con thành mồ côi
Còn đâu thấy bóng mẹ ngồi
Bên hè tựa cửa, mong con cuối tuần
Từ nay mẹ bỏ cõi trần

Về nơi chín suối ngàn trùng cách xa
Từ đây vắng bóng mẹ già
Nỗi lòng thương nhớ bao giờ cho nguôi
Một đời tần tảo ngược xuôi

Nuôi con khôn lớn lên người hôm nay
Công ơn của mẹ cao dày
Ghi lòng tạc dạ suốt đời không quên.
                                                    6/2018

Nhớ mẹ mùa Vu Lan

Vu Lan này con không còn mẹ
Thương nhớ vô cùng mẹ vừa mới đi xa
Công ơn mẹ như trời biển bao la
Khắc sâu trong lòng không bao giờ quên được

Con nhớ như in bốn năm về trước
Mẹ vẫn còn, con vui lắm mẹ ơi
Ngày nghỉ cuối tuần hay những lúc thảnh thơi
Con chạy về thăm, mẹ nhìn con vui lắm

Mẹ dặn con đời còn gian nan lắm
Gắng học hành và công tác nghe con
Phấn đấu vươn lên, nhiệm vụ cho tròn
Sống ngay thẳng, nghĩa tình sao trọn vẹn

Để mai ngày con sẽ không hổ thẹn
Với anh em bè bạn trước sau
Chữ nghĩa nhân con nhớ để trong đầu
Đã làm cha con phải tròn trách nhiệm

Tình vợ chồng con phải luôn tâm niệm
Chữ thủy chung son sắt ở trong lòng
Mẹ già rồi nên chỉ thầm mong
Con của mẹ sẽ trưởng thành khôn lớn

Bao cực nhọc cơ hàn thiếu thốn
Mẹ vững lòng và cố gắng vượt qua
Đến hôm nay tuổi mẹ cũng đã già
Sức đã kiệt có đôi lời nhắn nhủ

Mẹ hiền ơi chúng con luôn ghi nhớ
Giữ cho tròn hiếu hạnh với mẹ cha
Rồi đến một ngày mẹ đã đi xa…
Tan nát lòng con nhớ thương mẹ lắm

Trên ngực áo không còn bông hồng thắm
Mà trên đầu trắng xóa dải khăn tang
Vu lan về con thắp nén tâm nhang
Con gọi mẹ mà ruột đau như cắt

Thương mẹ nhiều lệ tràn nơi khóe mắt
Biết giờ này mẹ yêu ở nơi đâu
Tháng Bảy về trời đổ mưa ngâu
Mưa tí tách lòng con buồn tê tái

Những ngày qua trái tim con khắc khoải
Thương mẹ vô cùng đêm về ngủ chẳng yên
Nhớ mẹ nhiều nỗi nhớ cứ triền miên
Cùng năm tháng không bao giờ quên được

Xa mẹ rồi con khẩn cầu nguyện ước
Nơi suối vàng mẹ yên giấc ngàn thu.

                                              11/8/2021

 

Ảnh minh hoạ internet

Thương mẹ!

Có ai hiểu nỗi đau lòng mẹ
Những đứa con mẹ đứt ruột đẻ ra
Vì Tổ quốc các anh phải đi xa
Và mãi mãi sẽ không về với mẹ.

Các anh ra đi khi tuổi còn rất trẻ
Chiến đấu quên mình để bảo vệ non sông
Nơi quê nhà mẹ từng phút ngóng trông
Bao năm rồi nay sức cùng lực kiệt.

Tổ quốc hôm nay sạch bóng quân xâm lược
Đất nước yên bình các anh ở nơi đâu?
Các anh hy sinh nơi núi thẳm rừng sâu
Hay biên giới, địa đầu Tổ Quốc?

Tuổi thanh xuân hiến dâng cho đất nước
Các anh yên lòng, Tổ quốc mãi ghi công
Bữa cơm chiều mẹ mỏi mắt ngóng trông
Các anh chưa về mẹ ăn làm sao được

Khắc sâu trong lòng mối thù quân xâm lược
Mẹ Việt Nam anh hùng, Tổ Quốc mãi vinh danh…

 

Nhớ kỷ niệm xưa!

Ngôi nhà này tôi vẫn còn nhớ lắm
Nơi quê tôi thời thơ bé cũng nhiều
Mái tranh nghèo vách đất liêu xiêu
Giờ nhìn lại thấy thương cha mẹ quá

Mẹ cha ta cả một đời vất vả
Lam lũ quanh năm nuôi ta lớn lên người
Dậy sớm thức khuya tần tảo ngược xuôi
góc chợ mom sông thân cò lặn lội

Một nắng hai sương mẹ về trong đêm tối
Ngôi nhà này con mỏi mắt ngóng trông
Có những hôm trời đổ mưa giông
Gánh nặng oằn vai mẹ lết đi từng bước

Mái lá cùn nền nhà mưa đầy nước
Lam lũ cả ngày đêm về ngủ chẳng yên
Mùa đông về gió bấc thổi ngoài hiên
Phên liếp mỏng gió lùa qua khe cửa

Mẹ xoay lại tấm phên che bằng nứa
Mảnh chăn đơn sao đủ ấm đêm trường
Tiếng chõng tre nghe kẽo kẹt thê lương
Tôi biết mẹ trở mình vì lạnh

Tôi cầu mong cho trời quang mây tạnh
Để mẹ tôi yên giấc lúc đêm về
Rồi ngày mai mẹ lại bước trên đê
Lại gồng gánh bán buôn, nơi chợ chiều sông nước

Đến bây giờ tôi vẫn chưa hiểu được
Sức mạnh nào giúp mẹ đã vượt lên?

PHẠM TRUNG DŨNG

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: