Thơ tình Nguyễn Văn Ngọc (Gia Lai)

17/02/22 – 08:02

Tác giả Nguyễn Văn Ngọc

Tự tình

Nắng còn treo nắng trên cây
gió còn lay gió neo mây
Em về bỏ lại tình đây.
Nhớ vì năm tháng hương hoa

Nhớ còn se sắt tim ta
Em thì lặng lẽ chia xa.
Xa xăm một bến đò gần
Lênh đênh lời nói ân cần

Nghĩa tình còn đó tri ân.
Tình còn những núi ước ao
Tình còn ngàn suối khát khao
Tình còn lặng lẽ xôn xao.

Ơn em để lại bầu trời
Ơn em từng bước vào đời
Ơn em chìm nổi một thời.
Có là đời đá rêu phong

Có là bụi cát long đong
Vẫn còn hạt nắng vàng hong .
Tình này là em dâng cho
Nhận về rồi thêm âu lo

Xoay mòn đời trăng đói no.
Nhớ còn tình lỡ trong tay
Nhớ còn ngọt đắng chua cay
Nhớ còn nồng ấm men say.

Cứ là tình mãi không xa
Cứ là đời vẫn ru ta
Cứ là mình tự tình ca!

 

Lỡ đò

Chậm một chân nên lỡ bước lên đò
Đứng bến đợi đò xưa không trở lại
Sóng ùa ào , óc ách nghiến bờ đau.

Cuối chân trời màu tím trắng lau phau
Bồng sương khói căng buồm theo mây gió
Mịt mờ trôi xa lắc bóng chân tình.

Ai ra đi không để lại bóng hình
Ai đứng vớt đôi mắt tròn trong nước
Nhặt đôi môi lại có má ai hồng.

Cây si đời cứ neo bến ở sông
Tóc tơ ơi ta lỡ bước một lần
Là mãi mãi trăng chỉ tròn một nửa.

Đây có bến mà không bờ nương tựa
Trách con đò sao chỉ biết sang ngang
Không ngược xuôi lên xuống một thác ghềnh.

Đứng dưới trời – Trời đất bỗng chênh vênh
Dòng nước xiết cuốn trôi không tĩnh lặng
Côi cút bên sông… Cuội đá đếm đo tình!

Nguyễn Văn Ngọc

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: