30/03/22 – 09:03
TA ƠI !
Một giọt buồn rơi giữa dòng thơ
Để ta nhớ cuộc đời là thực
Mẹ nặng gánh mang những chiều đông giá
Ta thẫn thờ…mùa thu
Tự trách mình sao cứ mãi ngây ngô
Không yêu nổi mặn mòi vai áo mẹ
Không thương nổi nhiều vệt dài trên trán
Chiều chiều những gánh hàng rong
Là ai ta ơi !
Sao bé hoài chưa lớn?
Để xót xa niềm đau của mẹ
Để hiểu mình đừng là những phù vân.
CÚC QUỲ ƠI !!!
Cúc quì ơi! cúc quì ơi!!!
Sao em bước vào thơ hồn nhiên thế
Cái tên em khiến tôi không thể
Không nhớ thương những kỷ niệm năm nào
Vẻ đẹp của em thanh tao
Vẻ đẹp của em không lộng lẫy
Nhưng có lẽ tôi yêu em chính là điều ấy
Là cái dáng khiêm nhường giữa nắng bụi Tây Nguyên
Trong cái sắc nắng kia có gì đó diệu huyền
Đã mấy ai giữa nhịp sống xô bồ chợt nhận ra điều ấy
Nhưng mặc kệ em vẫn vươn mình cháy
Vẫn trải dài trên những lối tôi qua
Tây Nguyên mùa này vẫn bạt ngàn nắng gió
Bạt ngàn mưa, bạt ngàn nhớ với thương
Một mình tôi, bạt ngàn em
Càng qua gió bụi càng vàng sắc hoa.
Dương Tâm
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang