Người đàn bà đời đã phủ rêu – Tác giả NGUYỄN THANH NGA (Bắc Ninh)

31/05/22 – 02:05

Tác giả Nguyễn Thanh Nga

Sáng nay mưa, những giọt mưa tí tách rơi đều đều qua tán lá rồi hòa mình vào đất và tan biến mất. Hạt nối hạt, đất bao dung âm thầm chịu đựng cái tí tách đớn đau nhỏ nhoi đều đặn suốt từ đêm hôm qua tới buổi sáng nay. Bên cạnh đó tiếng kèn buồn bã từ chiếc nhị kéo đều đều, một người đàn bà đời đã phủ rêu.

          Ngày ấy cô cũng là người con gái đẹp, mái tóc mây dài thả ngang lưng. Cô ngồi xếp những mảnh vải thành hàng với nhau, thoăn thoắt may thành những chiếc áo thật đẹp. Lúc ấy, mình còn là đứa trẻ lên 5, xin cô mảnh vải nhỏ may một chiếc túi đựng sỏi trong bài tập ở lớp vỡ lòng. Chiếc túi nhỏ xinh màu xanh lơ. Mình nhặt những viên sỏi nhỏ vào trong đó, ngắm chiếc túi xinh xinh, thầm cảm ơn cô ấy thật khéo tay và tốt bụng.

Ảnh minh hoạ internet

Người đàn bà ấy có đôi mắt đẹp, đen láy, trong vắt nhưng buồn. Mỗi lúc cười miệng tươi đấy những trong khóe mắt ánh lên những dòng nước trong vắt chực chảy ra. Cô cười mà như khóc. Mình mang thắc mắc ngây ngô về hỏi mẹ. Mẹ bảo đời cô ấy buồn lắm. Chồng đi bộ đội khi hai vợ chồng cưới nhau được bảy ngày, chiến tranh ác liệt, người đàn ông của cô đã hy sinh nơi chiến trận để lại người vợ xinh đẹp và tuổi xuân còn dang dở. Mẹ kể ngày nhận giấy báo tử, cả thôn làm lễ truy điệu, cô ngồi như một bức tượng không khóc, không nói nhưng nỗi buồn thì thăm thẳm. Cô không đi bước nữa xây một ngôi nhà nhỏ, xin một đứa con gái nuôi và làm thợ may từ đó. Buồn vui lặng lẽ bên cuộc đời. Những ngày tết nhà nhà vui vầy ngõ xóm, chỉ có 2 mẹ con cô lầm lũi cắt may. Mình hỏi sao cô không đi sắm tết? Cô bảo còn phải may quần áo cho mọi người có áo đẹp đi chơi. Nụ cười hiền hòa nhưng thật buồn trên khóe mắt. Hôm ấy, chiều Hai mươi tám Tết trời rét đậm.

          Bao nhiêu năm trôi qua, người đàn bà ấy vẫn cặm cụi ngồi may. Trên mái tóc cô đã điểm sợi bạc. Tuổi xuân đã qua đi, biết bao ngày mưa rồi lại nắng, vệt ố trên tường hoen gỉ cùng thời gian. Trên bàn thờ người chồng khuôn mặt thật trẻ, người mặc chiếc áo bộ đội màu xanh trong quân ngũ, vẫn mỉm cười hiền từ. Chắc họ có với nhau rất nhiều lời hẹn ước, những tình yêu lớn lao. Nhưng bây giờ đã thành xa ngái và vô vọng. Anh vì tổ quốc mà bỏ lại xương máu và tuổi thanh xuân ở miền xa xôi. Tháng năm qua đi, những đường may của cô cứ đều đều, thẳng tắp theo vòng quay chân đạp của chiếc máy may, cảm xúc đã chai sạn dần. Nỗi nhớ đã quá cũ để thành một thói quen. Người đàn bà ngồi may những chiếc áo mới cho mùa xuân nhưng tâm hồn mình đã cũ.

          Ngày nối ngày lại qua đi nhanh chóng. Tiệm may giờ không còn nữa, thời thế thay đổi nên người ta thích mua những bộ đồ may sẵn hơn là phải đến tiệm may chờ đợi. Mảnh vải còn trên giá lâu lâu đã lỗi mốt, chiếc máy may được đắp lên một mảnh vải hoa vì lâu rồi không sử dụng đến nó nữa. Những đồ vật vô tri lặng câm nhưng không hiểu sao nhìn vào lại thấy thoáng buồn. Người con gái nuôi của cô đã đi lấy chồng xa. Đôi mắt cô vẫn đen láy buồn hơn, cô hay nhìn vào khoảng không vô định trên bầu trời, cô hiếm khi cười hoặc nếu có cười thì những vết chân chim hằn in lên mặt, vết chân chim nhàu nhĩ của những gì đã cũ. Cô hay ngồi tựa cửa một mình bên những buổi chiếc tà, khi ánh nắng hắt lên những tia yếu ớt cuối cùng của một ngày. Sự cô đơn va chạm nhau buồn đến se sắt, thắt lòng. Thanh xuân của ai rồi cũng qua đi! Cô buông bát khắc khoải bên mâm cơm chỉ có một mình, tiếng lách cách chạm nhẹ vào nhau như sự sống chỉ là sự tồn tại bở nơi gặp mặt của những nỗi buồn chồng chất thành cô đơn. Mình muốn bảo cô khóc đi, khóc thật nhiều cho nỗi buồn trôi hết nhưng trớ trêu thay nước mắt không phải lá khoai nên nỗi buồn vẫn ở lại.

          Một ngày người con gái về thăm, người đàn bà ấy đã yếu lắm rồi. Cô nằm lặng lẽ trên giường không nhận ra ai nữa, đôi mắt khép hờ cho dòng lệ tuôn rồi buông tay trong cô độc. Vậy là cuộc đời người đàn bà ấy đã khép lại. Bỏ lại cho đời những giọt buồn vào đất, vào gió vào mây, cho lãng quên hết đi bụi trần.

          Trời sáng nay mưa to quá, như nỗi buồn ào ạt tuôn chảy. Mình đến thắp hương cho cô lần cuối, bức di ảnh người đàn bà thật đẹp nhưng có đôi mắt buồn. Vậy là cô được gặp lại tình yêu của mình rồi, không còn cô đơn nữa. Người ta bảo mọi kết thúc đều thật buồn nhưng mình nghĩ với cô kết thúc để bắt đầu cuộc vui mới trên thiên đàng. Thế nên trời chỉ mưa nốt sáng nay thôi rồi tạnh!

NGUYỄN THANH NGA

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: