Chùm thơ 999 Bài thơ tình 2022 – Tác giả Nguyễn Đăng Hãn (Bắc Ninh)

14/06/22 – 03:06

Tác giả NGUYỄN ĐĂNG HÃN

Tình xuân

Xuân về nhớ mẹ chơi vơi
Thương cha vất vả một đời vì con
Đâu đây kỷ niệm mãi còn
Bóng cha xiêu vẹo trên con đê làng  

Đường hoa tím biếc thênh thang
Thoảng nghe trong gió dịu dàng hương xuân
Líu lo chim hót trong ngần
Rơi rơi giọt nắng…bước chân bồi hồi! 

Dòng sông nhè nhẹ êm trôi
Dang tay e ấp tình tôi trở về
Cỏ non xanh mướt triền đê
Đàn trâu ngơ ngác! Xuân về rồi sao?

Mừng vui xen lẫn nghẹn ngào
Tình cha nghĩa mẹ quyện vào  sắc xuân
Tìm đâu ngày tết quây quần,
Tìm đâu hơi ấm mùa xuân bên người?

Xuân về chồi lộc xanh tươi
Xóm thôn tấp nập, tiếng cười giòn tan…
Cờ, hoa rực rỡ ngút ngàn
Quê hương yêu dấu ngập tràn tình xuân.

Bến vắng chiều nay

Bến vắng chiều nay
Lao xao bờ cát
Lặng nghe biển hát
Thuyền em đi xa  

Ta bỗng hỏi ta
Yêu em nhiều thế
Trải bao dâu bể
Tình càng trào dâng

Sóng biển mênh mông
Hôn cong bờ cát
Sóng lòng dào dạt
Nỗi nhớ ngàn khơi

Bến vắng chơi vơi
Nghe lòng da diết
Biển ơi có biết
Thuyền đi về đâu? 

Đáy biển thẳm sâu
Trùng dương vời vợi
Bến bờ anh đợi
Chiều tím rơi rơi…

Bốn mùa vụn vỡ

Có những mùa xuân cứ ngậm ngùi
Ba ngày lễ tết chẳng lần vui
Nằm nghe họ nói mà thêm tủi
Gác trọ buồn tênh giấc mộng vùi

Có trận mưa chiều phảng phất bay
Đìu hiu ướt lạnh rớt nơi này
Xuyên vào tận đáy buồng tim nhỏ
Giá buốt trong lòng nỗi đắng cay  

Có những đêm hè chợt xót xa
Lang thang lối cũ dưới trăng tà
Thương về kỷ niệm ngày xưa ấy
Bỗng tiếc cho đời một cánh hoa  

Có những mùa thu chẳng vẹn thề
Tâm hồn trĩu nặng cõi u mê
Đường xưa quạnh quẽ mình ai bước
Lá trút vàng hoe ngập lối về  

Những buổi đông tràn rét tả tơi
Thềm hoang một bóng ngắm sao trời
Nâng từng chén rượu đầy cay đắng
Dốc cạn tiêu sầu mãi chẳng vơi  

Cứ vậy bao mùa lặng lẽ đi
Thời gian giết chết tuổi xuân thì
Ôm hoài ảo mộng làm sao thoát
Vụn vỡ trong lòng khúc biệt ly!

Ảnh minh hoạ internet

Tình phai phôi

Nghe em nói: “Noel buồn biết mấy”
Ta nơi này cũng đâu thấy vui hơn
Hỏi thế gian, ai gieo nỗi giận hờn?
Để mi khép chập chờn trong giấc ngủ 

Ở nơi ấy trời Noel vần vũ
Lá rơi đầy trên lối cũ em đi
Ta cũng thế, trong lòng buồn lắm chứ
Đêm cô đơn, nghe gió hú rầm rì… 

Nâng chén rượu, nhâm nhi từng giọt đắng
Ngồi một mình lẳng lặng ngắm sao đêm
Rít hơi thuốc, thở dài trong vô vọng…
Nhìn khói bay bàng bạc mái tóc mềm

Noel đến bên thềm hoang vắng quá
Rượu cạn rồi… buốt giá chén ly bôi
Sương rơi lạnh để hồn ta hóa đá
Tình là gì? Như chiếc lá phai phôi!

Trăng quê

Trăng soi sáng tỏ sân đình
Thương Cha tát nước một mình ven đê
Liêu xiêu dáng Mẹ đi về
Lom khom Mẹ gánh trăng lê đầu làng 

Trăng quê ơi, Đẹp mơ màng!
Tuổi thơ ta đó nhuộm vàng ánh trăng
Theo anh về ngắm chị Hằng
Đêm quê thơ mộng…ánh trăng sáng ngời 

Trăng quê đẹp lắm em ơi!
Hẹn em không đến, trăng rơi xuống hồ
Bồng bềnh mặt nước hư vô
Lung linh sóng gợn nhấp nhô diệu huyền 

Ai đem trăng thả mạn Thuyền?
Để con sóng biếc hôn nghiêng mái chèo
Liu riu con nước hát reo
Một ông sao sáng chợt vèo bay qua 

Vi vu tiếng sáo ngân nga
Du dương ai hát hòa ca ngọt ngào
Gió vờn khóm trúc lao xao
Không gian thơ mộng lạc vào hồn tôi  

Trăng lên lấp ló đỉnh đồi
Một vầng trăng khuyết êm trôi giữa dòng
Thì thào đồng lúa chen bông
Gió đưa man mác thơm nồng hương quê!

Ngày giỗ cha

Ngày giỗ Cha con vội vã về quê
Đến bên mộ mân mê từng ngọn cỏ
Mà cứ ngỡ linh hồn Cha đâu đó
Sợ vô tình chạm giấc ngủ ngàn thu

Trời đi đâu? Để lất phất sương mù
Rơi xuống mộ làm ướt Cha ta đấy
Và xin gió đừng làm Cha thức dậy
Cha ta già sợ ngọn gió lung lay

Cả đời Cha chưa an giấc một ngày
Khi đất nước còn hai miền chia cắt
Yêu quê hương bằng tấm lòng son sắt
Vội lên đường…Cha góp một bàn tay

Hòa bình rồi, Cha tiếp tục đi xây
Chân lấm vữa,đôi tay gầy chai sạn
Con dao sắt cùng cái bay làm bạn
Cát, sỏi, xi măng…làm đẹp cho đời 

Cuộc sống gian nan vẫn thấy Cha cười
Bao vất vả nuôi các con ăn học
Nhiều đêm nghĩ thương Cha mà bật khóc
Khi đủ đầy… Cha đã vội đi xa!

Nay ngày giỗ Cha, tim con đau nhói
Khói nhang thơm quyện nước mắt nhạt nhòa
Hoa cúc trắng thay lòng con muốn nói
Cảm ơn Người, con mãi kính Yêu Cha!

Cánh hoa rơi

Em say sưa nhặt những cánh hoa rơi
Và mải miết xếp thành tên hai đứa
Cánh hoa thắm như tình em rực lửa
Khát khao anh một nỗi nhớ vô bờ. 

Anh đi rồi để ngày tháng bơ vơ
Em mòn mỏi đợi chờ anh trở lại
Được hạnh phúc trong vòng tay luyến ái
Nụ hôn nồng nàn đốt cháy tim yêu.

Ngày không anh góc phố cũng tiêu điều
Bông phượng vĩ rụng nhiều trên lối cũ
Em gom hết những cánh hoa không đủ
Để lấp đầy một nỗi nhớ trong tim. 

Hoàng hôn buông mòn mỏi mắt em tìm
Mỗi góc phố sao im lìm đến lạ
Giọt nắng cuối ngày chợt rơi vội vã
Để cho lòng ai buốt giá… chênh chao!

Em nhớ anh! nhớ câu hát ngọt ngào
Anh hát tặng tình chúng mình thuở đó
Lời diệu ngọt bên bờ hồ trăng tỏ
Anh cúi đầu tặng nhẫn cỏ cho em.

Ngày anh đi em thao thức bao đêm
Mỗi sáng sớm em mong từng tin nhắn
Lòng hồi hộp nghe nhịp tim đập mạnh
Khi vô tình có một tiếng chuông reo.

Phải chăng thu ở lại

Thu đi còn bối rối
Đông vội ghé bên thềm
Mang theo cơn gió bấc
Cho cô phòng lạnh thêm. 

Một mình ngắm mưa đêm
Nhìn đất trời u ám
Tiếng mưa rơi ảm đạm
Bỗng thấy buồn mênh mang. 

Từng ngọn gió lang thang
Lách luồn qua khung cửa
Nơi đây hồn một nửa
Một nửa hồn đi hoang… 

Đã hai mùa Đông sang
Hai mùa cây trút lá
Tình em vương xứ lạ
Ta bỗng hóa người dưng!

Phải chăng Thu ngập ngừng?
Muốn cùng ta ở lại
Nồng nàn tia nắng trải
Ru hồn đi muôn phương…

Tình cây và gió

Thu tàn em có hay
Trời nay trong xanh quá
Tia nắng vàng óng ả
Những làn mây trắng bay… 

Gió lay nhẹ cành cây
Xào xạc rơi chiếc lá
Cây giận hờn nghiêng ngả
Gió vô tình không hay

Cứ vậy ngày qua ngày
Lá như già thêm tuổi
Và gió thì vẫn thổi
Những chiếc lá vàng bay… 

Ta ngỡ mình là Cây
Mệt nhoài sau mùa Hạ
Em như cơn gió lạ
Ru hồn ta ngất ngây 

Giật mình sau cơn say
Toàn thân gầy xơ xác
Mùa thu vừa tạm gác
Đông về cóng bàn tay.

Em là gì trong tôi

Em là gì trong tôi?
Để tim yêu đến thế
Chỉ một lần gặp gỡ
Khiến hồn ta si mê 

Em như mùa xuân về
Cho muôn hoa khoe sắc
Cho chồi non nẩy lộc
Gọi chim về sinh sôi

Em là gì trong tôi?
Để đông về quạnh quẽ
Khi em chọn lối rẽ
Tim ta đau tái tê 

Sao em không quay về
Con đê làng vẫn ngóng
Mái đình làng vẫn mong
Đợi em hoài mỏi lắm  

Xa em lòng trống vắng
Bờ cát trắng buồn tênh
Dòng sông trôi phẳng lặng
Con đò mãi lênh đênh…

Cho anh về Phú Thọ cùng em

Cho anh về thăm Phú Thọ cùng em
Thỏa ao ước những ngày đêm mong đợi
Bằng lòng nhé! Có chi mà nghĩ ngợi?
Ta thật tình muốn về với Cha ông

Cho anh về cửa ngõ ngã ba sông
Để chiêm ngưỡng đất Tiên Rồng thơ mộng
Từ mặt nước nghe tiếng lòng của sóng
Vỗ mạn thuyền e ấp đứa con xa  

Cho anh về Nghĩa Lĩnh viếng Vua cha
Viếng Quốc Mẫu người sinh ra trăm trứng
Soi giếng Ngọc trong veo thành đá cứng
Nước linh thiêng ngọt mát đậm nghĩa tình

Cho anh về thăm Phú Thọ đẹp xinh
Thăm một vùng đất địa linh nhân kiệt
Thăm người bạn ta đã từng quen biết
Thăm cội nguồn của nước Việt thân yêu 

Phú Thọ ơi! ta yêu quý rất nhiều..
Vùng đất hứa liêu xiêu hồn lữ thứ
Những di tích mấy ngàn năm lịch sử
Các Vua Hùng xây dựng nước Văn Lang.

Bến đỗ cho em

Yêu em dâng trọn kiếp này
Mặc cho sóng gió chẳng thay đổi lòng
Xin làm ngọn lửa đêm đông
Xua tan giá lạnh sưởi hồng tim yêu  

Xin làm cánh én mỗi chiều
Cho mùa xuân đẹp mỹ miều trong em
Hồn ta ngơ ngẩn khát thèm
Yêu Nàng không quản tóc mềm phai sương  

Hỡi người con gái ta thương
Xin làm hoa cỏ bên đường em đi
Tỏa hương thơm mát thầm thì
Nâng niu dáng ngọc mỗi khi em về

Xin làm con gió mải mê
Cho diều bay bổng no nê đêm ngày
Ru em ngon giấc mơ say
Ru đời tươi đẹp tháng ngày an vui

Yêu em ta quyết không lùi
Dù bao vất vả hên xui mặc đời
Yêu em nhiều lắm em ơi
Tim ta sáng ngời vẹn nghĩa thủy chung  

Tình ta như nước biển đông
Bao la rộng lớn sợ không có thuyền
Xin làm bến đỗ bình yên
Mỗi khi dông bão cho thuyền em neo.

Nguyễn Đăng Hãn

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: