Chùm thơ tình 999 – Phan Hồng Sơn (Bình Phước)

27/06/22 – 03:06

Tác giả Phan Hồng Sơn

Xa em kỷ niệm         

Lối cũ chung đôi “cỏ úa” vàng
Từ ly em cất bước “sang ngang”
Ta về tìm “dấu chân kỷ niệm”
Một chút “hương xưa” dẫu muộn màng!

Đơn thân             

Bao mùa đếm hạt mưa ngâu
Hồng nhan một gánh âu sầu nặng vai
Lãng nhìn ánh mắt của… “ai”
Cam thân góa bụa tháng dài nuôi con!

Phượng buồn

Hoa phượng vĩ rơi đầy sân trường cũ
Ghế đá buồn chờ hơi ấm người xưa
Chia tay giữa buổi chiều mưa
Bao mùa phượng nở tình chưa nhạt nhòa!

Vợ ơi!

Canh tư chưa vẳng tiếng gà
Em đà trở dậy việc nhà lo toan
Thân cò năm tháng mỏi mòn
Lãng quên cái chuyện môi son má hồng

Mười hai bến nước đục trong
Em chèo em chống những mong đủ đầy
Anh rơi nước mắt từng ngày
Đôi tay em đã sạn chai bao lần

Anh nguyền chia nửa gian truân
Mong em giữ mãi mùa xuân cuộc đời!

Sum vầy

Bao thu vắng bặt tin hồng
Chàng về thắp lửa khuê phòng dậy hương
Thiếp chàng cạn chén Quỳnh Tương
Bóng lồng trên bóng đêm trường trăng soi!

Gởi em

Gởi em một chút nắng vàng
Đọng trên đôi má mịn màng dễ ưa
Gởi cho em chút hạt mưa
Mang đầy mát dịu mỗi trưa nắng về

Chút gió gởi lên tóc thề
Ngập ngừng em níu lối về của anh
Gởi em một chút mây xanh
Vương trên mắt biếc cho anh… đợi chờ!

*Bài thơ này được báo Bình Phước đăng năm 2006

Tình muộn

Nửa đời mỏi gót tha hương
Tóc mây bao lớp phong sương dãi dầu
Ta về ruộng lúa nương dâu
Chiều quê thổi sáo trên cầu đợi em…!

Trách thu

Em về qua lối thu xưa
Lá vàng rơi ngập chiều mưa đợi chờ
Người ơi sao quá hững hờ
Trách ai bây giờ… “Lỗi tại mùa thu”!

Dấu xưa 

Hoàng hôn vắng tôi tìm về bến cũ
Bờ lau xa bảng lảng khói lam chiều
Cội đa già chứng nhân bao thề hẹn
Thuở đôi mình run rẩy tuổi vào yêu

Phiến đá xưa em vẫn ngồi giặt áo!
Những trưa hè văng vẳng tiếng ve ngân
Giọt nắng nào lén nhìn qua kẽ lá
Chút điểm tô cho đôi má em hồng

Tôi không dám ví mình là Thiếu Bá*
Để tỏ tình người đẹp Trữ La thôn
Trái tim tôi muôn ngàn lần câu nói
“Trọn kiếp này yêu chỉ một mình em”

Định mệnh trái ngang tình duyên trắc trở
Em bước theo chồng… giá rét trời đông
Thuyền hoa nhộn nhịp xuôi dòng
Đời tôi hoa tím lục bình tiễn đưa

Đâu rồi giọt nắng ban trưa
Nồng nàn trên má người xưa diễm kiều
“Quán Oa cung” tưng bừng tiếng nhạc**
Gót sen em tha thướt bên người

Ai bóp nghẹn tim tôi nhỏ máu
Em xa rồi bến cũ đìu hiu
Chiều vàng nhạt bóng cô liêu
Ngậm ngùi thương nhớ người yêu… nghìn trùng!

*(Thiếu Bá – tên tự của Phạm Lãi

 **(Quán Oa cung – truyện Tây Thi)

Giọt sầu

Ta tiễn người đi một chiều thu
Hắt hiu lá rụng dưới chân cầu
Trôi theo dòng nước về xa thẳm
Đưa mối tình đầu biệt ngàn dâu

Nhớ gì hơn nhớ những ngày qua
Đôi bóng bên nhau dưới trăng ngà
Bài hát tình ca em thánh thót
Nhịp nhàng anh đệm tiếng ghi-ta

Còn đây những trưa hè êm ả
Hương lúa đong đưa quyện tóc dài
Lối cỏ đường quê mình chung bước
Đặng mùa ta tính chuyện tương lai

Còn nhớ không em những đêm đông
Bên nhau sưởi ấm bếp lửa hồng
Nũng nịu thẹn thùng em khẽ bảo:
“Anh yêu, em lạnh anh biết không!”

Nhưng có ngờ đâu có ngờ đâu
Tình ta như bọt nước chân cầu
Chưa hợp vội tan theo dòng chảy
Lệ buồn nhỏ giọt suốt mùa ngâu

Em nỡ đành sao nỡ đành sao
Vùi chôn kỷ niệm của hôm nào
Lặng lẽ ôm cầm sang thuyền khác
Bờ vắng mình tôi riêng nỗi đau

Chiều nay lặng đứng dưới chân cầu
Người xưa tăm cá biết tìm đâu
Văng vẳng lời ca “mùa thu chết”
Em ơi, muôn kiếp biệt ly sầu!

Phan Hồng Sơn

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: