Vài dòng cho “Mỏng mảnh xuyến chi”

07/08/22 – 01:08

Bìa tác phẩm “Mỏng mảnh xuyến chi” của tác giả Trần Hiền

Tôi cầm trong tay cuốn “Mỏng mảnh xuyến chi” do tác giả Trần Hiền gửi tặng, lòng đan xen nhiều cảm xúc: nôn nao xen lẫn vui mừng và cảm động.

Cảm xúc này không phải bây giờ tôi mới có, nó có từ khi cuốn sách mói thai nghén và em ấy nhắn tin cho tôi: “Chị ơi em sẽ ra sách và người đầu tiên em tặng là chị!”

  Tôi biết Trần Hiền qua một trang mà tôi mới tham gia. Lần đó, em ấy viết một đoạn ngắn, không nhan đề, chỉ bày tỏ cảm xúc của mình nhưng tôi đọc ở đó sự chân thành. Em ấy nói: “Văn của tôi, ai  đọc cũng nói buồn”! Nhưng  em đâu biết điều ấy có hề gì! Cuộc sống đâu chỉ toàn niềm vui, cuộc sống cần có cả những nỗi buồn vì nỗi buồn nhiều khi làm ta khôn lớn và tôi thích cái điệu buồn buồn ở văn em ấy. Buồn mà không bế tắt, buồn mà luôn nỗ lực vươn lên!

  Như Trần Hiền giới thiệu, em ấy là giáo viên, gia sư nhưng Trần Hiền thích viết, ham viết và viết khá nhanh, tản văn của em mượt mà và dễ đi vào lòng người.

  Cuốn sách mỏng với bìa  sách trang nhã, những cánh xuyến chi mong manh vươn lên trên nền trời xanh, vừa đẹp, vừa khiến lòng người xao xuyến.

Như tựa đề của sách: Tản văn “Mỏng mảnh xuyến chi” , cuốn sách tập hợp những tản văn mà Trần Hiền đã viết và  được đăng trên báo, trên một số trang  mạng mà em ấy tham gia hoặc đăng rải rát trên facebook của mình.

   Mượn văn để trải lòng, mười chín tản văn của Trần Hiền là những cảm xúc, những rung động của em ấy với những những điều từng xảy ra hoặc em ấy từng thấm trải. Có khi là những ký ức những hoài niệm đẹp pha chút buồn thương, luyến nhớ (Mỏng mảnh xuyến chi, Thì thầm nỗi nhớ, Nhớ người năm ấy)…. Có khi là hình ảnh ông, bà, cha, mẹ, những người mà em rất yêu thương, gắn liền với công việc của họ (Ba tôi, Cơm nắm muối mè của mẹ, Mắm cà dì Thiên). Và cả con phố nơi em từng sống, từng cùng bè bạn đi qua những phút giây êm đềm để rồi chênh chao khi: “Nghe phố trở mình”, “Chiều về nhớ phố” hay lắng lòng khi “Đêm buông về phố”. Hãy nghe em ấy viết một đoạn về con phố của mình: “Phố đi vào đêm, ánh trăng bạc phía xa vẫn êm dịu giữa bao la khi bất chợt một đêm phố mất điện. Phố bỗng huyền ảo chơi vơi giữa màn sương thật mỏng, mát lành hồn hậu như phố xưa mười mấy năm về trước…”

“… Đêm rơi. Đêm lại buông trên phố. Sương rơi trong hơn trên những phiến cỏ xanh mượt và trên những tán cây già. Tiếng xe cộ lại ồn ào, tấp nập… Ta lạc bước trong phố của đêm để day dứt nhớ những góc phố cũ, huyễn hoặc, chơi vơi!”

  Tình yêu của Trần Hiền còn là tình yêu với những gì bình dị,  gần gũi, thân thương. Em ấy yêu từng gốc cây, cọng cỏ, đất đai quê nhà và sau của tình yêu là tình thương. Ta thấy trong tác phẩm của em thường lặp lại từ thương: “Thương đóa hoa khoai” “ Thương một nhành xoan”, “Thương nhớ hương cau”. Có lẽ những cây, những hoa này em từng gắn bó giờ đây tất cả đã lui vào quá khứ nên nó đọng lại thành nỗi nhớ, niềm thương

Tôi nhớ I. E ren bua từng viết: “ Lòng yêu nước ban đầu là lòng yêu những vật tầm thường nhất…”. Trong Trần Hiền có tình yêu ấy để sau này em viết “Hồn quê”; “ Krông Klang – Dòng sông thương nhớ” hay mới đây: “Mãi mãi mùa hè tuổi hai mươi”…

  Có lẽ, ta trở lại với tản văn đầu tiên “Mỏng mảnh xuyến chi”, tản được Tràn Hiền chọn đặt tựa đề cho sách. Tình yêu đối với loài hoa đồng nội, dân dã, mộc mạc  mà em ấy gắn bó đã chảy ra thành câu, thành chữ thành tản văn. Tôi  lần theo những dòng Trần Hiền viết và có cảm nhận xuyến chi là sự phản quang, là khúc xạ hình ảnh em ấy. Chẳng vậy sao, khi em ấy viết: “Xuyến chi còn có tên là đơn buốt gợi lên cái cảm giác buồn da diết, một nỗi đơn côi thầm lặng, lại có vẻ gì đó cứng cỏi kiên cường. Thuở bé tôi thường gọi xuyến chi là hoa đường tàu… Xuyến chi cùng tôi lớn lên như vậy, đồng hành cùng tôi những ngày nắng cháy nhặt lon trên ga tàu, đường sắt…. Xuyến chi có mặt trên mọi cung đường tôi đã đi qua xuyến chi cùng tôi lên đại ngàn thắp chữ. Mỗi đường mòn vách núi đều có đóa xuyến chi mảnh mai dịu dàng…. xuyến chi theo tôi về làm dâu nhà người. Xuyến chi mọc đầy trên đường quê bãi cỏ. Hai bên bờ đê, xuyến chi trải thảm trắng vàng thương nhớ… Đời người cũng như đời hoa, ở đúng nơi mình thuộc về, vẻ đẹp sẽ tự khắc vươn mình, lòng người cũng vì thế mà an yên, tự tại”

Là người viết tản văn nên trong văn Trần Hiền có sự kết hợp hài hòa, nhuần nhuyễn giữa yếu tố tự sự và trữ tình, hai yếu tố này luôn đan xen hòa quyện trong tản của em nên đọc Trần Hiền ta thấy mượt mà, trôi chảy thậm chí có nhiều đoạn trữ tình như thơ.

Cảm xúc trong tản của Trần Hiền là cảm xúc đẹp, hướng tớí sự nhân  bản, nhân văn nên đọng lại trong lòng người đọc những gì thánh thiện, trong sáng và tràn đầy tình yêu thương, đồng cảm. Cảm ơn em nhiều, thật nhiều nhé Trần Hiền!

Lê Phượng

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: