Chùm thơ Mùa Khắc khoải – LÊ QUANG VUI (TP Hồ Chí Minh)

15/08/22 – 10:08

Tác giả LÊ QUANG VUI

Có không

Sinh nhầm cõi ảo no thơ
Sóng tung bọt trắng đôi bờ
chơi vơi
Góc trời

thiên hạ nhỏ nho
Trái tim sưởi ấm mảnh đời
chông chênh

Miệt mài viết vẽ
lênh đênh
Trượt chân mấy bận
xuống lên
mỏi mòn

Xoa tay mất kể như còn
Phủi tay
câu chuyện dọc đường…
có không.

Khoảnh khắc mưa

Như nốt nhạc chán chường chìm vào không gian mênh mông
Mưa vỡ vụn trắng lòng
lời thơ sóng sánh
Như men mật

trời say mèm
quạnh vắng
Khúc sông nầy thơ thẩn
một thời vui

Góc cà phê Bảo Định
chỗ tôi ngồi
Bàn nhựa cũ vắng tanh chiều quán nhỏ
Những người thân quay lưng ngoài song cửa
Họ càng xa
nên kỉ niệm càng gần

Có phải…
tiếng mưa rơi réo rắt
ngỡ ai đàn.

Ảnh minh hoạ internet

Căng lưới đợi mình

Tôi căng lưới giữa trời chờ bắt một vầng trăng
Vuột mất đôi mươi
Ngậm ngùi miền châu thổ
Trọ bến Tiền Giang nhiều đêm thanh dịu gió
Vướng trái tim trôi lơ lắc cõi phàm trần

Người ta khôn cả đời dại một phút tiêu tan
Tôi dại cả đời mong chi còn gặp gỡ
Trăng mùa cũ vẫn là trăng ngày đó
Tôi khác tôi
Băng bó vết thương lòng

Cuộc đời bao lâu
Mơ bắt được trăng
Thì mãi mãi còn mong
Còn chờ
Ngóng đợi
Chẳng thèm buồn, như cái tên Vui thiên hạ gọi
Tôi căng lưới đón mình…
mắc mảnh lưới tôi căng.

Vu vơ nỗi lòng

Nghĩ đến niềm vui tôi nhận ra mình khác chi đứa trẻ
Nghĩ về nỗi buồn
Tôi thấy mình không đáng là tôi
Bỗng dưng có một giây…

sánh ngang cuộc đời bình thản
Đến là đi
quên là nhớ muôn đời
Chốn thiên hạ rộn ràng tranh hư thực
Xin lặng im từ hôm ấy

cạn lời
Đời cần lúc…
nhưng chắc gì sau mưa trời sán
Cũng có khúc sông cứ lở mãi
không bồi

Nghĩ đến một mùa lá vàng khô tàn tạ
Vuốt nỗi lòng trắng buốt…
phủi hai tay.

Dòng thơ quá giang

Quá giang niềm vui tôi về với quê mình
Chiếc xe nuốt nhanh mặt đường cao tốc
Qua Mỹ Thuận, Cần Thơ, Bạc Liêu…
Thương ngày xưa nhiều ổ voi ổ chuột
Thành phố Cà Mau thanh lịch bây giờ

Nhớ đôi lần rủ nhau về thăm quê
Rồi mẹ mất bạn thành bè quá vội
Hỏi cái phận người mong manh gió thổi
Hạ giăng mưa sao lòng ngỡ thu vàng

Chẳng có gì vui đừng cho tôi quá giang
Cơn mưa muộn lối về đau chân bước
Một góc quán tựa lưng trời xanh biếc
Trắng nỗi lòng tha thiết nhớ trong quên
Quá giang tôi thơ nhỏ nhẹ… êm đềm.

LÊ QUANG VUI

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: