15/08/22 – 04:08
Mùa Thu là mùa lá rụng. Lá vàng rơi rớt khắp nơi, làm cho lòng ta nao nao buồn.
Đứng dưới gốc cây mùa lá rụng, Người đời suy tư về đời sống của cây, của lá và tự hỏi: “Lá lìa cành vì cây không biết giữ lá hay là do cơn gió vô tình làm lá cuốn bay !?”...
Một hôm Người đời chất vấn Cây:
– Sao Cây nỡ lòng nào để cho Lá phải lìa cành?
– Đâu có – Cây đáp: Tôi có bỏ Lá đâu. Hàng ngày, hàng giờ tôi đã làm việc tích cực để hút chất dinh dưỡng từ dưới đất lên nuôi dưỡng cho Lá xanh tươi.
Chung quy cũng tại lão Gió. Lão rủ rê, lôi kéo Lá đi chơi cho biết đây, biết đó. Mặt khác, Lá cũng ham vui, muốn phiêu lưu cùng lão Gió để thỏa mãn khát vọng, đam mê. Nhưng Lá đâu có biết lão Gió sống rất lãng tử, đâu có “khái niệm về sự chung thủy”. Đang dẫn Lá đi du lịch, bất chợt lão Gió “quay xe, bẻ lái” ngưng thổi, thế là Lá rơi tơi tả, te tua, thê thảm xuống mặt đất.
Người đời quay sang trách móc lão Gió:
– Tại sao Gió sống phũ phàng vậy?
– Tôi đâu có “tệ” vậy đâu. Công việc của tôi là thổi gió đi khắp muôn nơi, làm cho không khí mát lành, trong sạch, phục vụ cho muôn loài sống trên trái đất này. Chẳng qua là Lá ham thích du lịch và thăm thú khắp nơi, nên “năn nỉ” tôi cho đi cùng đó. Tôi đâu có ích kỷ. Thích thì chiều thôi.
Lúc này Người đời quay sang mắng lá:
– Như vậy là Lá không biết giữ mình, để dòng đời cuốn đi, cuối cùng nhận được kết quả không mong muốn. Do đó, Lá đừng có than thân, trách phận, đổ lỗi cho bất cứ ai nữa nhé.
– Thật là oan uổng cho em quá – Lá thút thít khóc: Em đâu có muốn vậy đâu, vì dòng đời xô đẩy, nên em mới te tua thế này.
Bỗng đâu từ trên trời cao, một loạt tiếng sấm vang rền làm rung chuyển cả trái đất. Ngay sau đó, một giọng nói âm vang phát ra:
– Các Người đời thường mắc phải chứng bệnh nan y là hay “đổ thừa”. Tự các người, nhất là giới văn nghệ sĩ, giàu trí “tưởng bở”, nghĩ ra đủ thứ trò để trách móc, hạ bệ lẫn nhau. Các người tự làm khổ mình và làm cho người khác phải đau khổ.
Các người phải biết rằng, mùa lá rụng là để chuẩn bị các mầm lá non mới sẽ ra đời. Giống như các người cũng có “Thời kỳ rụng trứng” để duy trì giống nòi.
Cũng như quan chức đến tuổi về nghỉ hưu, để cho lớp trẻ có cơ hội thăng tiến.
Cuộc sống là vô thường mà. Tất cả muôn loài trên trái đất này đều tuân thủ theo quy luật của vũ trụ: phát sinh, phát triển, tồn tại và diệt vong.
Tóm lại, ta chỉ muốn nói với các người rằng: thuận theo tự nhiên mà sống (sinh, lão, bệnh, tử). Trái với tự nhiên là chết. Nghe chưa!
TP. Hồ Chí Minh, 15/8/2022
TRỊNH ĐÌNH THANH
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang