Chùm thơ Tình Khúc Mùa Đông – Nguyễn Hoài Vũ

07/11/22 – 09:11

Nhà thơ Nguyễn Hoài Vũ
(Phú Yên)

 

Tình khúc mùa Đông    

Mùa Đông đã đến rồi anh
Cái rét căm căm chòng chành nỗi nhớ
Mùa Đông… lật từng trang vở
Nhớ chuyện tình bỡ ngỡ thời sinh viên

Thơ ngây đôi mắt đen huyền
Em cười bẽn lẽn thật duyên chớp tình
Cúi đầu anh đón môi xinh
Em tròn đôi mắt lung linh… má hồng

Bây giờ cái lạnh sang đông
Cây bàng trước ngõ đã nông úa vàng
Mùa đông tình nhớ miên man
Tuổi em chớm ngưỡng lá vàng… đời anh

Mùa Đông ôn mối tình xanh
Nụ hôn kỉ niệm em – anh vào đời
Tình ta mãi đẹp anh ơi!
Mùa Đông niệm cũ… một thời đôi ta…

                                                   

Nhớ…!

           Tháng Mười

                      (Bài thơ kỉ niệm)

Tháng Mười về ta nhớ lắm những ngày xưa
Đồng quê mùa rạ, mưa tuôn trắng trời
Gió bấc về, buông trải khắp nơi
Trời buồn, mưa mãi không vơi giọt sầu.

 

Thế mà chiều!

Mẹ tôi mặc áo tơi, đội nón cời ra đồng lạnh
Tôi canh cánh bên mẹ, xách giỏ mành đòi theo
Tháng Mười nước ròng, lũ cua đồng leo bờ rạ
Má con tôi, hối hả chộp từng con.

Tôi cười tít mắt ngây ngô nhìn chúng
Lõm bõm bước chân con… sau lưng mẹ
Cứ cười hì, khi mẹ chộp được cua
Trời lạnh, mưa rơi, chiếc áo tơi mẹ mặc không đủ ấm.

Mưa chiều, thỉnh thoảng vài tia chớp sáng lòe
Tôi sợ chớp! mẹ ôm tôi choàng chiếc áo tơi ấp ủ
Tôi cảm lòng… con thương mẹ lắm! mẹ ơi!

Chiều tháng mười, quê tôi lên đèn sớm
Gió bấc giật từng cơn, réo từ quãng đồng xa
Mẹ tôi vất vả bữa cơm chiều… về muộn
Ngọn đèn chong chái bếp ấm hiên nhà

Mâm cơm chiều, mẹ đã bày ra sực nức mùi canh cua đu đủ
Anh em tôi thích thú ăn ngon lành
Tôi nhìn mẹ cảm! Xót, thương, lo…!
Bữa cơm chiều chưa đủ no nhưng ấm tình mẹ.

Tháng mười về! Ta nhớ lắm những ngày xưa
Nhớ cánh đồng mưa, chiều buồn ướt sũng
Nhớ thân cò lặn lội tiết giáp đông
Nhớ mông lung… nồi canh cua chiều bấc
Nhớ xóm nghèo chân chất ấm tình quê
Nhớ…! Nhớ lắm! Tháng Mười ơi!!!

Ảnh minh hoạ internet

Thời gian… và tuổi thơ

Ta về lối cũ đường xưa
Thuở còn chân đất nắng mưa dãi dầu
Bóng tre rợp mát mái đầu
Vườn sen, ao cá nhịp cầu… đung đưa

Ta về thương lắm… sao vừa
Nhớ em gái nhỏ những trưa trốn tìm
Hàng khoai, giếng nước lặng im
Em cười khúc khích… anh tìm… em cơ

Những chiều nắng nhạt triền đê
Gió đồng mát rượi thổi về vi vu
Bồ công xoay tít… bay vù
Anh – Em đuổi bắt chiếc dù tí hon

Ta về… ngày ấy chẳng còn
Tìm trong kỉ niệm tình con thuở nào
Bờ tre, giếng nước giậu ao
Em ơi! Ngày đó… anh làm sao quên

Đường xưa cảnh vật gọi tên
“Bé Ba” ngày ấy… “em bên anh nè”
Nhìn khóm khoai nước… hàng tre
Nhớ ngày xưa lắm… tiếng ve hạ về

Triền đê thấp thoáng thu mơ
Nghe con nghé ọ bâng quơ kêu chiều
Đường làng bóng đổ liêu xiêu
Thương em gái nhỏ những chiều bồ công…

 

Quê hương

Quê hương hai tiếng thân thương
Bờ tre, giếng nước, con đường làng quê
Xóm làng, đồng ruộng, con đê…
Nuôi tôi khôn lớn, tuổi thơ vọng về

Nhớ trưa tiếng mẹ ầu ơ…
Kẽo cà tiếng võng… giấc mơ tiên thần
Nghe con gà trống trước sân
Ò… o tập gáy kéo vần ó… o

Quê hương bến nước con đò
Vi vu gió thổi, cánh cò dòng sông
Thương mẹ chiếc áo nâu sòng
Hai sương, một nắng… lúa đòng đòng bông

Xa quê… nặng trĩu tâm lòng
Hỏi ai… không nhớ… không mong ngày về!

 

Tôi về…        

Tôi về thăm bến sông xưa
Đôi bờ cỏ dại nắng trưa thở dài
Bóng mây, dòng nước nhớ ai…
Hình như tôi trẻ… ấy vài chục năm

Mẹ tôi nhặt thóc đồng răm
Vùng trũng trâu nằm vành thắm mồ hôi
Chuồn chuồn chẳng biết nắng nôi
Bay rong theo gió thả trời… trôi xuôi

Tôi về nhớ chiếc xuồng đôi
Thương chiếc nón cời mẹ đuổi chim ri
Con bù nhìn đứng cười phì
Canh đồng mông quạnh áo chì lõa thân
Lúa vàng trĩu níu gót chân
Thì thầm tiếng đất vọng gần, vọng xa
Mênh mông đồng lúa… xóm nhà
Lúc tròn bóng nắng tiếng gà trĩu trưa

Tôi về lượm nhặt nắng mưa
Trong cúc áo mẹ ngày xưa cay nồng
Tôi về sợ gió mùa đông
Thương mẹ áo mỏng trên đồng bấc sang.

Nguyễn Hoài Vũ

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: