18/11/22 – 03:11
Đông đã về…!
Đông lại về nơi ấy lạnh không anh?
Gió ngoài hiên réo qua mành than thở
Gợi chuyện buồn của tình yêu, nỗi nhớ
Bao ân tình ngỡ chìm đắm hư không
Đông đã về anh có nhớ em không?
Chiều lạnh buốt làm má hồng phai nhạt
Trời mưa gió qua vườn cây xào xạc
Ôm nỗi sầu nghe bi đác vần thơ
Tình mến thương đâu phân biệt bến bờ
Em yêu quý nhưng tình thơ anh tặng
Bởi cách xa nên duyên ta thầm lặng
Nhưng chữ tình vẫn trĩu nặng trong mơ…!
Anh biết không em vẫn giữ tình thơ
Lòng quặn đau bởi nỗi nhớ về anh
Ta dở dang giờ tái hợp duyên thành
Đông đã về bao giờ anh trở lại…?
Tình đông ước hẹn…!
Đông đến rồi em thấy nhớ anh
Lòng xao xuyến chạnh buồn cõi dạ
Bằng lăng tím giờ đã ra hoa
Mà sao anh còn xa thăm thẳm?
Duyên đôi ta dẫu có xa xăm
Tình ta đẹp trăng rằm sáng tỏ
Em mãi nhớ tình anh từng ngỏ
Hẹn Đông về thắm đỏ tơ duyên
Tình đôi ta như Bến với Thuyền
Dẫu xa khơi nhưng duyên vẫn thắm
Tình thủy chung vẫn luôn sâu đậm
Mong anh về sưởi ấm tim côi
Cầu mơ ước em bắt nhịp rồi
Anh hẹn về thành đôi Mai – Trúc
Mùa Đông này là ta hạnh phúc
Siết chăt tay ấm khúc tình Đông…!
Mong đợi tình đông…!
Buồn nghĩ lại dòng đời mải miết
Mùa Đông sang cách biệt tình xa
Người ra đi bỏ hẹn Thu qua
Duyên trắc trở xót xa tim lạnh…!
Đông đến rồi lòng em cô quạnh
Vắng bóng anh, em chạnh lòng buồn
Trời cảm động nhỏ lệ mưa tuôn
Như thấu hiểu nỗi buồn chia cắt
Bên ngoài hiên gió mưa réo rắt
Còn trong em nước mắt ngược dòng
Thương nhớ lắm tình hồng em đợi
Anh đi xa vời vợi em mong…!
Anh có biết giờ đã sang Đông?
Bếp lửa hồng không anh vẫn lạnh
Đêm buông xuống sương giăng, gió mạnh
Mong anh về bớt lạnh tình Đông…!
Đông đã về…!
Thu qua rồi Đông về đó anh ơi!
Gió núi mây ngàn u buồn ảm đạm
Sương che phủ kín trời thêm u ám
Đông về lạnh lẽo Thu tạm rời xa
Áng mây buồn vội rón rén trôi qua
Nghe Đông đến xót xa tình hiu quạnh
Đông về rồi nghe bờ môi lành lạnh
Ước giờ này em được cạnh kề anh
Đêm từng đêm anh ôm ấp dỗ dành
Trời về khuya gió Đông về rét buốt
Chốn khuê phòng nỗi cô đơn quen thuộc
Vẫn thầm ước mình có cuộc dạo chơi
Nhưng giờ đây anh ở cách phương trời
Lời ước hẹn vơi vần trăng nguyên thuỷ
Mùa Đông về em mong sao hoàn mỹ
Bếp than hồng sưởi ấm kỹ tim ta…
Nỗi chờ đông…!
Cuối Thu rồi hình khắc trong tim
Đã thương nhau đừng để kiếm tìm
Bến hẹn hò ngày xưa đang đợi
Anh có về kịp tới bên em
Cơn gió bấc réo rắt bên thềm
Mùa đông về mình em giá lạnh.
Bông tuyết rơi nghe hồn cô quạnh
Ngồi chạnh lòng nhớ lại nỗi đau
Bởi đêm Đông tim lạnh ưu sầu
Nơi viễn xứ anh đâu có biết
Em nhớ anh trong lòng luyến tiếc
Lửa tim hồng da diết đêm Đông
Em hoài mong, anh có biết không?
Tim vụn vỡ làm nhạt má hồng
Anh hãy về cùng xây tổ ấm
Bếp lửa hồng sưởi ấm tình Đông…!
Quảng Ngãi, 23/9/2022
Thu qua đông tới…!
Thu đã về nay vội vã ra đi
Đông sẽ tới biết nói gì anh hỡi
Nơi quê nhà em thường ra đón đợi
Khi chiều buông hay lúc mới trăng lên
Thu đi rồi mây trắng thôi bồng bềnh
Mây vần vũ bầu trời nên nhanh tối
Trời âm u mưa giăng giăng ngập lối
Em quay về mưa xối xả bủa vây
Thu đi rồi giọt nắng vàng đâu thấy
Duyên mộng ảo như cạm bẫy tình yêu
Khi xa anh, em cảm thấy nhớ nhiều
Sợ Đông về cảnh đìu hiu quạnh quẽ…!
Dấu yêu hỡi! Chàng đi đâu, lâu thế?
Hẹn Đông về mình sẽ hội ngộ nhau
Trăng đã lên, ánh sáng chiếu nhiệm màu
Mà bóng chàng còn nơi đâu vậy nhỉ…?
Lê Lục Bình
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang