17/12/22 – 02:12
Dòng sông quê
Dẫu rằng bên lở bên bồi
Nghìn năm vẫn nhẫn nại trôi một dòng.
Dẫu rằng lúc đục khi trong
Cũng không ăn ở hai lòng với ai
Trải bao khúc khuỷu đường dài
Bao mưa nắng vẫn chẳng phai sắc hồng
Cả khi trời nổi bão giông
Vẫn ôm ấp những cánh đồng quê ta
Bón cho từng hạt phù sa,
Để đời trĩu quả tươi hoa bốn mùa
Không hề tính toán được thua
Cũng không mặc cả bán mua chợ trời.
Biết mình nguồn của biển khơi
Thiết chi chấp nhặt cuộc đời bon chen.
Là Sông Cái – chẳng nhỏ nhen
Sông Hồng nên chẳng bị đen bao giờ..!
Tháng 5 năm 2008
Bức tranh xuân quê tôi
Gió hiu hiu thổi, sương giăng nhẹ.
Bung rừng hoa nhãn tựa mâm xôi
Đặt trên thảm lúa ngô xanh biếc,
Bên dòng sông Cái biếc xanh trôi
Nắng sớm xuân mềm như sợi gió
Nhẹ nâng kiệu vàng rước trên đê
Chử Đồng Tử cùng Tiên Dung đó,
Ngàn năm chẳng quên lối đi về.
Hồn núi sông lắng Đầm Dạ Trạch,
Chốn linh thiêng rực ánh hào quang
Bóng con thuyền nhỏ trong lau sậy
Chở “khách”Anh hùng Triệu Việt Vương!
Tiếng trống quân vọng lên từ đất
Lời ca mang hơi thở xóm làng
Đi trong đám rước lòng ngây ngất
Gương mặt ai cũng sáng như gương!…
Quê, Xuân Quý Tỵ (2013)
Kỷ niệm đêm vượt sông Bến Hải
Đêm cuối thu, trời mưa
Chúng tôi hành quân vượt sông Bến Hải
Thượng nguồn không sâu, rộng vài mươi sải
Lũ lồng lên như muốn kéo sập rừng!
Một sợi dây song giăng ngang
Trăm lính trẻ chỉnh tề hàng dọc
Ba lô, súng đạn trên đầu
Nghe nhịp thở của nhau, bậm chân vào đất mẹ lần đi từng bước
Tim cháy bỏng tưởng có thể làm sôi dòng nước
Mắt xuyên đêm như muốn hóa mặt trời.
Từ bờ Nam đến trạm giao liên chỉ chưa đầy hai nghìn mét thôi
Mà đi suốt gần hai tiếng đồng hồ mới tới
Muốn nghỉ giải lao, lấy gậy Trường Sơn đỡ ba lô dừng lại
Mặc mưa! Giấc ngủ ngắn cứ vù qua!
Chúng tôi biết đường hành quân còn xa, còn xa
Lắm đèo suối và mưa bom đạn dội
Nhưng dòng sông lớn nhất đời mình đã vượt qua
Còn gì cản được nữa đâu mà chẳng ung dung xốc tới!
Hẹn nhau một ngày gặp lại
Trong đội hình duyệt binh qua cầu Hiền Lương!
Trại viết Đồ Sơn, Hải phòng, tháng 10 năm 2019
Nhà giáo
Kỷ niệm ngày Nhà Giáo Việt Nam (20 tháng11 năm 2020)
Cả đời rút ruột thành tơ
Dệt lên tấm thảm ước mơ của người.
Cả đời gọi sóng ngoài khơi
Lọc âm thành ghép thành lời núi sông.
Cả đời gom gió trên đồng
Quạt cho người khỏi tốn dòng mồ hôi.
Nhặt từng hạt nắng tinh khôi
Đúc gương sáng để cho đời cùng soi.
Cả đời sáng tạo con người
Rất vinh quang, cũng thiệt thòi lắm thay.
Nhưng không tính toán mảy may
Trái tim nhân hậu tháng ngày chẳng vơi.
Sống thanh bạch suốt cả đời
Như vầng trăng tỏ giữa trời nhiều mây.
Tiếc cho ai đến lúc này
Chưa bao giờ được “Chào Thầy”, “Chào Cô”!
Phạm Văn Việt
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang