Chùm thơ Tinh Hoa – Tác giả Hoài Phương

04/01/23 – 07:01

Tác giả Hoài Phương

 

GIÀN HOA GIẤY CỦA CHA

Một hôm tôi chợt về ngang ngõ
Vô tình nhận ra…
Giàn hoa giấy của cha
Những chiếc lá vàng rơi rơi trong ánh chiều tà
Một vài bông hoa
Đã nhạt phai hương sắc…”

(Nắng hoàng hôn – Thơ HP.)

Bạn không bao giờ biết được tình yêu thương của cha mẹ dành cho mình bao la đến nhường nào, cho đến khi bạn tự tay chăm sóc một chậu hoa… Đó là chậu hoa giấy ngoài ban công mà cha tôi đã trồng từ nhiều năm trước…

Tôi vẫn thầm gọi nó bằng cái tên thân thương là “Giàn hoa giấy của cha”, tuy đó chỉ là một chậu hoa nhỏ xinh, khiêm nhường, đã cằn cỗi qua biết bao mùa mưa nắng….

Sức sống của nó thật diệu kỳ, đến nỗi trên vết nứt dưới gốc cây khẳng khiu, khô tướp qua mấy trận mưa bão, vẫn nhú lên những mầm lá xanh non… Trên những nhánh ngang vẫn trổ những bông hoa hồng thắm, âm thầm vươn ra ngoài ban công đón ánh nắng mặt trời…

Rất nhiều lần tôi đã muốn về thăm nhà, chăm và tưới cho giàn hoa ấy, nhưng rồi những bộn bề cuộc sống cứ cuốn trôi đi, khiến cho những bông hoa muộn màng vẫn chỉ biết thầm lặng, nghiêng cành đung đưa trong cái nắng vàng nhẹ của buổi hoàng hôn… Như dáng cha vẫn ngồi lặng lẽ, nhiều tháng năm qua, dõi theo bước chân tôi vội vã…

Những lần tôi tưới cho giàn hoa ấy, chắc chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Và những lần nhặt lá úa, gom những cánh hoa tàn rơi cũng như lá mùa thu rụng trong mùa xuân…

Sáng nay tôi đã lặng lẽ tưới lên gốc cây những giọt nước mát muộn màng, gom lại mấy chiếc lá vàng úa, nhặt vài cánh hoa đã nhạt phai hương sắc, mỏng manh rơi rụng dọc bờ tường…

Tôi chợt ngỡ ngàng trước những cánh hoa hồng thắm khẽ lay động trong gió ban mai, cả ban công như bừng sáng bởi sắc hồng ấm áp trong buổi sáng se lạnh như mùa đông Hà Nội. Tôi thấy lòng mình bỗng reo vang một khúc nhạc mùa xuân, và một tình yêu đằm thắm với cỏ cây, hoa lá, khi mà mùa đông mới chỉ bắt đầu sang…

Và nắng hoàng hôn vẫn là màu nắng đẹp nhất mà tôi từng thấy, dù ngoài kia, ánh nắng rực rỡ của mùa đông đang về…

Viết cho Nắng hoàng hôn…

Sài Gòn, 5/11/2022

Ảnh minh hoạ internet

 

ĐÔI BÀN TAY MẸ

Một chiều tôi cùng mẹ ra phố…
Bàn tay mẹ bám chặt vào tay tôi
Mẹ ngơ ngác giữa dòng người xa lạ
Phố đông người quá
Phố của những chiều vội vã
Mưa rơi…

Ôi đôi bàn tay một đời vất vả
Đã chăm tôi khôn lớn từng giờ
Đôi bàn tay thuở ấu thơ
Đã dìu tôi từng bước đi chập chững
Đôi bàn tay…
Đã hy sinh cả tuổi xuân
Và cả một đời gian khó nhọc nhằn
Cho tôi bước đi trên phố thênh thang…
Đôi bàn tay mẹ…
Run run trong ánh chiều vàng…

Tôi lặng bước đi trong chiều đông muộn
Dòng đời vẫn hối hả ngược xuôi
Nhưng giọt nước mắt đã rơi
Nhạt nhòa cơn mưa chiều đông đang dần tối…

Phố vẫn đông người quá
Xe vẫn tấp nập ngược xuôi…
Nhưng hãy yên lòng mẹ ơi
Con sẽ dắt mẹ đi…
Những bước đi vững chãi
Đến cuối cuộc đời…

Sài Gòn, 21/11/2022

NẮNG HOÀNG HÔN

Một hôm tôi chợt về ngang ngõ
Vô tình nhận ra…
Giàn hoa giấy của Cha
Những chiếc lá vàng rơi rơi trong ánh chiều tà

Một vài bông hoa
Đã nhạt phai hương sắc…
Lặng lẽ…
Tôi tìm vài giọt nước

Thương gốc cây già cằn cỗi tháng năm
Nhọc nhằn trổ từng nhành hoa thắm
Sắc hồng ấm…
Rực rỡ con đường gập ghềnh
Thuở ấu thơ cha đã dắt tôi đi

Tôi tỉa một vài nhành cây úa
Gom những chiếc lá vàng rơi
Chợt nhận ra…
Suốt cuộc đời
Cha đã âm thầm chăm cho tuổi thơ tôi khôn lớn

Bâng khuâng…
Tôi lượm cánh hồng của vài bông nở muộn
Và hiểu ra…
Sắc hồng vẫn ấm,

Vẫn thật dịu dàng
Như tình Cha
Đi bên tôi…
Trong chiều nắng hoàng hôn…

Sài Gòn, Tháng 6/2022

Hoài Phương

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: