Chùm thơ – Phan Huy Hùng (Hà Nội)

02/02/23 – 07:02

Tác giả Phan Huy Hùng

Từ nhà ra phố

Bước chân từ nhà ra chạm phố
Gặp bạn hoa cười đỏ cánh môi
Mây trời lãng đãng còn thiu ngủ
Gió thức dậy rồi rủ dạo chơi

Bàn chân rục rịch mồng Bảy Tết
Cái rét vô tư lết theo người
Nâng tách cà phê đôi ba ngụm
Con tim nhảy múa nhịp điệu vui

Hưu nhàn trí rỗi thời gian mở
Bảy sáu Tết rồi vẫn chưa nguôi
Nỗi nhớ quê chăn trâu cắt cỏ
Lưng trời cánh én liệng đưa nôi

Vẳng tiếng mẹ ru con thiu ngủ
Phên nam khe hở gió bấc lùa
Con ấp ôm nghiêng bầu sữa mẹ
Hơi ấm lan truyền… khẽ ước mơ!

 

 

Thơ tình buổi xế chiều

Em ngồi trong buổi chiều buồn
Tóc buông dấu hỏi vai suôn thẫn thờ
Tròn bảy lăm tuổi bây giờ
Giọt sương mai đọng bên bờ mi cong

Chiều trôi chầm chậm bên lòng
Anh bỗng nhớ lại bão giông đời người…
Tuổi đời đã xế chiều rồi
Mà tình bỏng cháy như thời mới yêu!

Bao năm gạo ít sắn nhiều
Măng rừng chấm muối sớm chiều long đong
Vẫn nhớ em nhớ nẫu lòng
Chiều đang trôi chậm quanh vòng hai ta

Đường đời biết mấy dài xa
Chiều nay anh thấy như là trai thôi
Em thẫn thờ tuổi đôi mươi
Và chiều chầm chậm cứ trôi bên lòng?

Ơn trời cho buổi chiều buồn
Ráng chiều đỏ cháy bồn chồn chân mây
May sao anh bên em đây
Đời dài xa được gặp ngày nghỉ chân!

 

Áo bà ba

Hỡi em thon thả bà ba
Đẹp từ cái thuở ông cha đẹp về
Thoắt nhìn đã thấy chân quê
Trắng thơm hạt gạo chẳng khoe cũng giòn

Bà ba em mặc nâu non
Để anh đêm nhớ ngày luôn mong chờ
Để anh thầm gọi câu thơ
Ru em tròn giấc mộng mơ quê mình

Người xinh áo vải cũng xinh
Bà ba e ấp nét tình đượm trao
Ngàn năm sau vẫn tươi màu
Bà ba em đã khoác vào tim anh?

 

Mắt chiều

Mắt chiều Hồ Tây trong veo màu nắng
Tâm hồn ta lãng đãng với đông mùa
Ngắm cảnh đời tranh cướp những hơn thua
Ghế bồng lai

                        Tiếng rơi vừa chạm đất?

 

Trẻ vô tư nụ cười trong vắt
Thời gian nhuộm màu đỏ hóa đen
Bằng cấp đóng hòm…

                               Bằng ruột cứ ngoi lên

Hai chiến tuyến tranh nhau cong miệng lưỡi
Ta tự do không nhu cầu đòi hỏi
Cuộc đời đi đầu gối chẳng biết quỳ
Ai đó lớn tới đỉnh ngồi ngạo nghệ
Đất cựa mình chân ghế đổ chổng queo
Ngồi trên đất mẹ cha từ thuở đói nghèo
Nghe rõ tiếng cuộc đời vui trong sạch
Giấc ngủ yên nối đêm ngày liền mạch
Tự do ơi!

               Ta bước thảnh thơi đời…
Hồ Tây vui môi sóng nhoẻn miệng cười!

 

Nắng mùa đông

Nghe nắng đông thủ thỉ bên chiều
Chiều ôm nắng ấm nồng đôi má
Xa nửa ngày xôn xao nỗi nhớ
Vòng tay thiết tha

Em là gì mà xao động tim ta
Tia nhìn trói anh cởi ra không được nữa
Bỏ vào túi tháng năm khóa cửa
Rạo rực mùa đông

Cứ mỗi lần em nhớ anh mong
Ta lại kề bên nắng đông ôm ấp
Đường xanh nối bước chân gấp gáp
Gặp nhau mớm câu hẹn hò

Cho anh vo tròn sợi nắng em mơ
Bỏ vào tim anh nhẩy nhót
Đêm lạnh tình anh thao thức
Em từ túi ngực bước ra…

Tia nắng đông nhom nhén lửa tim ta?

Phan Huy Hùng

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: