Thơ tình – Huỳnh Ngọc Anh Kiệt

03/02/23 – 01:02

Tác giả Huỳnh Ngọc Anh Kiệt

XUÂN VỘI VÃ ĐI

Xuân về vội vã ra đi!
Ra đi chả nói biệt ly câu nào!
Câu nào… ước hẹn trao nhau?
Trao nhau tất cả… để sầu biệt ly!

Biệt ly kẻ ở người đi!
Người đi kẻ ở còn gì buồn hơn?
Buồn hơn đêm lạnh cô đơn!
Cô đơn ôm trọn dỗi hờn vào tim…

 

CHỈ LÀ SƯƠNG KHÓI

Những gì trong tầm tay
Ta thường không quý trọng

Đến khi mất thật rồi
Đi tìm trong nuối tiếc
Người ơi người có biết
Cuộc sống luôn đổi thay
Những gì của hôm nay
Chắc gì mai tồn tại
Còn chăng là đọng lại
Những mất mát cách xa
Và chuỗi ngày đã qua
Cũng chỉ là hư ảo
Đâu rồi những hoài bão?
Đâu rồi những ước mơ?

Đâu vùng trời nên thơ?
Cũng chỉ là sương khói!

 

 

BIẾT SẼ VỀ ĐÂU

Ta tìm gì giữa trần gian điên dại?
Khi cuộc đời băng hoại dối gian nhau!

Một kiếp người trong thoáng chốc qua mau!
Sao hơn thua tranh giành nhau lợi lộc?
Giữa cuộc vui bổng nhiên ta bật khóc!
Tiếc thương hoa trở về gốc xuân tàn!
Ta được gì ở giữa chốn nhân gian?
Hay chỉ có ly tan và mất mát?
Ta được gì sau phút giây hoan lạc?
Có phải chăng lòng tan nát đớn đau!
Dù tiền muôn bạc vạn đến cỡ nào
Quyền lực nhất cũng không sao tồn tại!
Mãi đắm chìm trong lợi danh tham ái
Cứ lo toan đeo đuổi mộng tương lai
Thực tế cuộc đời làm gì có ngày mai
Vô thường đến trắng tay buông tất cả!
Một kiếp sống bon chen đầy nghiệt ngã!
Buồn thì nhiều vui chả được bao lâu!

Mang trong tim muôn vạn nỗi ưu sầu!
Ta chẳng biết về đâu trong nhân thế?

HUỲNH NGỌC ANH KIỆT

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: