03/02/23 – 09:02
ẢO MỘNG
Lặng lẽ nhìn em buổi sáng mai
Mái tóc buông lơi cảm thương hoài
Xung quanh cỏ cây như bừng sáng
Một chút kiêu sa hoá trang đài
Cảnh vật trời ban như hư ảo
Đắm đuối nhìn em thả gót hài
Cho nguồn cảm xúc trào dâng mãi
Cảnh đời mộng ảo chẳng hề sai!
CHO ĐI NỤ CƯỜI
Ta đang sống giữa một đời hư ảo
Bởi kiếp này như một kiếp phù du
Mọi thứ có! Chỉ như đám sương mù
Sẽ tan biến – khi trở về cát bụi
Hãy cho đi khi ta còn có thể
Dù chỉ là – một nụ cười như thế
Bởi gia tài mình chỉ có vậy thôi
Thế cũng đủ! Giữa cuộc đời hỗn tạp.
XUÂN CỦA RIÊNG TA
Sáng nay xuân vừa tới
Gió lay nhẹ tóc mây
Anh khẽ hôn lên má
Hỏi em xuân có hay?
Hôm nay nắng xuân mới
Trời xanh biếc màu mây
Mắt em tôi lúng liếng
Xuân đến thật đẹp thay
Đã lâu rồi em nhỉ?
Nay ta lại nắm tay
Đi du xuân thưởng ngoạn
Chào năm mới bình an
Cuộc sống tuy hối hả
Nhưng hãy dành một chút
Là xuân của riêng ta
Đời mới là thi vị!
MỘT THOÁNG – NGÀY XƯA
Sáng hôm nay sao nồng nàn đến thế
Một khung trời, sắc đỏ thật mênh mang
Ta nâng hoa – cánh phượng hồng sắc thắm
Lại nhớ về cái thủa của thơ ngây
Trời tháng năm cảnh đẹp thật mê say
Làm ta thấy như mình đang trẻ lại
Quên hết nhọc nhằn – được mất hơn thua
Muốn giữ mãi – tôi! Một thời phượng đỏ.
Là một thời không bận chút âu lo
Chỉ nhìn đời toàn mầu xanh bất tận
Nếu tôi mơ! Xin đừng lay tôi nhé
Để trở về một thoáng ngày xưa!
Bùi Huy
BÀI VIẾT LIÊN QUAN
Con hẻm – Tản văn Lưu Giang
Giấc mơ trưa – Thơ Lê Thịnh (Nha Trang)
Biển và em – Thơ Phan Hồng Phong (Nghệ An)
Ta về – Thơ Lưu Giang
Hoài niệm – Thơ Lê Hoàng Phương
Chúc mừng sinh nhật chị gái An Khuyên – Thơ Cô Đỏ Quán
Chiếc xe đồ chơi bằng gỗ – Thơ Lê Thi (Đắk Lắk)
Phượng ơi – Thơ Lưu Giang