Chùm thơ tình – Phương Ngô (Nghệ An)

04/02/23 – 02:02

Tác giả Phương Ngô

HEO MAY PHỐ

Em đếm đợi bằng những mùa gió nổi
Mỗi cánh hoa rơi mỗi chiếc lá lìa cành
Ngày nông nổi đêm dại khờ không tuổi
Chiều thẫn thờ cõng cả gánh hoàng hôn

Có chiếc lá rơi về miền khuất tối
Có nụ hoa rã từng cánh bên trời
Có đôi mắt khóc mùa xa vời vợi
Có khoảng trời cháy cả ước mơ tôi

Ngày dịu lại thẫn thờ chân lạc lối
Miền thuỳ dương có cánh nhạn ngang trời
Chùm kỷ niệm rã rời từng cánh mỏng
Ru lạc loài trên từng phiến thơ tôi

Mai về phố chân nào ai lẻ bước
Gió miên man thổi về hướng không cùng
Chiếc lá rụng ngày mùa đi xa ngái
Chợt lạnh lùng rơi vào cả thơ tôi.

 

NẮNG MÙA XƯA

Em trở về lục lọi mảnh vườn xưa
Tìm cho mình chút mùa Thu đã cũ
Dẫu vẫn biết ngoài kia mùa gió hú
Đông dợm sang Thu trút lá vội vàng.

Cứ tưởng đâu rồi mùa Thu lại sang
Hong chút nắng bên thềm đôi tay lạnh
Em ghì níu mặc mùa kia lảng tránh
Nên vỡ lìa hai mảnh cũ mùa Thu.

Khu vườn xưa giờ gió thốc âm u
Em nhặt nhạnh từng vãi vương gói lại
Đủ một nắm hương mùa Thu xa ngái
Ôm vào lòng ủ ấm một mùa Đông.

Biết mùa này con sáo cũng sang sông
Lùa gió bấc bông cải vàng ngút bãi
Và vẫn biết mùa đi không trở lại
Ô cửa buồn se sắt gió heo may.

Khu vườn giờ cỏ lật xác xơ cây
Chùm thạch thảo rữa tàn từng cánh mỏng
Qua lối cũ bỗng nghe lòng cuộn sóng
Vỗ về rằng… đây chút nắng
Mùa xưa…

 

SAU TẤT CẢ

                 ĐOÁ VÔ THƯỜNG LẠI NỞ

 

Một phút lạc lòng em tìm lại chính em
Cái thuở đôi mươi dịu dàng như cỏ
Một chút hiền ngoan nhu mỳ chứng tỏ
Hạnh phúc đủ vừa… san sẻ nhân đôi

Rồi một ngày bước chân chợt rối bời
Tim mê muội ngang qua mùa xanh thẳm
Trống ngực rộn ràng vấn vương nhiều lắm
Chắc bởi lỡ rồi… say đắm một… mùa hoa

Hạnh phúc vỡ oà môi chạm lại mùa xa
Có phải đường dài bước chân mỏi quá
Trái tim ngoan trinh vụng về hơn cả
Gió vỗ rừng già… ngả lá… mềm lưng

Em tự nhủ rằng sau tất cả lưng chừng
Trái tim lại cuồng si như vốn dĩ
Cũng bởi đa đoan duyên trời ngỏ ý
Lay cánh hoa buồn cho nhuỵ xót xa

Gió mùa về cánh nhạn chẳng ngang qua
Thu thay lá cho mùa đi… đi mãi
Nụ hoa buồn níu bước người ở lại
Nở đóa vô thường trong mắt kẻ tình si.

 

GIÁ NHƯ…

Gió mùa về thật rồi anh ạ
Gió lượn lờ qua góc phố sáng nay
Đánh thức giấc ngủ đông bằng những chùm hoa cúc tím
Gió nhẹ nhàng miên man đung đưa ngoài song cửa
Nghe loài cúc tím vô tình… kể chuyện… mùa thu.

Cơn gió sáng nay có khác với cơn gió ngày xưa
Ừ vẫn thế
Vẫn chùm hoa cúc tím
vẫn rung rinh trong gió
Vẫn dịu dàng
ôm cả vào lòng cái lạnh tái tê

Mùa đông dường như chỉ để cho ký ức tìm về
Mà thực tại thì ngủ quên trên vòng tay ấm áp
Giá như mùa thu đừng đi cứ ở lại nằm nghe mùa đông hát
Chắc bây giờ cúc tím chẳng thể đơm hoa

Giá như gió mùa cứ bảng lảng đâu xa
Đừng ngang qua để ngày thêm dịu ngọt
Giá như ngày xưa em đừng nghe anh hát
Về một loài hoa thương nhớ mùa đông
Giá như tất cả bỗng hoá hư không
Để cơn gió mùa đông chẳng bao giờ về lại

Giá như
Giá như…
Không tồn tại
Một khoảng vắng vô hình
Biết đâu
Mùa vẫn thế
Vẫn như chưa bao giờ
có cái lạnh
tái tê…

 

NHẮN ANH

Mai về phố anh đừng ngang chốn cũ
Ngày mùa xa mây trốn ở lưng chừng
Căn gác nhỏ gió rong chơi từ dạo
Cánh cửa hiền khép lại những hư hao

Mai về phố anh đừng đi ngang cửa
Gió hanh heo thổi rát cả khung lùa
Căn phòng nhỏ vắng hơi người từ bữa
Gió lật đùa mắt võng phía song thưa

Mai về phố anh đừng tìm em nữa
Ngày nắng lên thạch thảo hoá muộn phiền
Cánh tím nhỏ theo ráng chiều ngược gió
Cũng tự mình tìm được chốn bình yên

Mai về phố
Ừ thôi
Mai về phố
Nhớ lại dừng
góc quán cũ
rưng rưng…

 

AI RỒI CŨNG PHẢI THẾ THÔI

Em bây giờ đã chọn chốn bình yên
dẫu biết lòng mình vẫn gẩm gào biển sóng
Mỗi sáng tinh mơ bước ra đường em đã biết chọn cho mình đôi giày ấm
Dẫu biết trái tim vẫn đập rộn ràng nhưng em sẽ cố khép cửa bằng hai vạt áo ngoan trinh
Giấc ngủ đã viên tròn tâm đủ nhẹ nhàng cho mãi đến bình minh
Tự thẳm sâu em biết tim mình đã từ từ dịu sóng.

Xin anh đấy
Nếu có lỡ vô tình ngang qua
Chỉ bước chân thôi cũng xin anh nhẹ nhàng đừng gây tiếng động
Anh biết mà
Chiếc lá rụng nào cũng sẽ khô dòn theo mùa gió hanh heo…
Chỉ ngần ấy thôi
Vâng! 
Chỉ ngần ấy thôi, rồi tất cả sẽ qua hết mùa đông

Anh sẽ chẳng còn phải nhắc em mặc ấm
Bởi em tự biết ngoài kia khi gió chẳng về là mùa xuân thật ấm

Em cũng chẳng sẽ còn chân trần dại dột ướt mưa
Trái tim em đã ngoan hiền hơn xưa
Một chiếc lá rơi cũng chẳng khiến lòng em nổi loạn
Thì hà cớ gì em phải để cho trái tim mình khóc
Tự nhủ lòng mình
Ừ rồi cũng qua hết mùa đông

Ngoài kia dường như gió cũng động lòng
Chẳng còn hát ru những khúc mùa thu xưa cũ
Gió lặng yên trên mái nhà
ngắm nhìn em ngủ
Một giấc ngủ viên tròn khép chặt bằng hai vạt áo… ngoan trinh

Em thức dậy và chào đón bình minh
Cố dặn mình chẳng bận lòng về những điều xưa cũ
Ngoài kia mùa đông đã yên ngủ
Chiếc lá rụng, như bao mùa vẫn rụng… thế thôi
Em mặc nhiên cười
Mùa đông mà… ai rồi cũng phải mặc ấm thôi.

PHƯƠNG NGÔ

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: