Tống Thu Ngân – Chùm thơ 002

23/06/24 – 09:06

 

Tác giả Tống Thu Ngân

 

CÓ MỘT CHIỀU RƠI

Có một chiều rơi… rơi về đâu
Có một chiều rơi… rơi về nhau
Cọng cỏ mềm rưng rưng muốn khóc
Chiều rơi… rơi… rơi… rơi trong nhau

Ánh tà dương vương trên má đào
Nắng còn rớt lại chút lao xao
Từng đôi… từng đôi tìm về tổ
Người ơi… người ơi… ta tìm nhau

Chiều rơi… chiều rơi… nghe xanh xao
Còn gì… còn gì ở trong nhau
Chiều… chiều nay… nghe… nghe nắng quái
Núi đồi… núi đồi cũng xôn xao

Chiều rơi… chiều rơi… rơi… về đâu
Người ơi… ơi… người ơi… có sầu
Đường trần… đường trần… trăm vạn nẻo
Biết tìm nhau… tìm nhau nơi đâu

Đồi… đồi cỏ non… non xanh xanh
Vạn vật đang về… về thật nhanh
Ơ… ờ… về đây tình tha thiết
Ta xây… ta xây mái nhà tranh

Có một chiều rơi… rơi trong nhau
Có giọt buồn rơi… rơi rất mau
Tìm nhau… tìm nhau chiều nắng tắt
Có một chiều rơi… rơi trong nhau…

 

BUỒN NÀO HƠN ĐÊM NAY

Buồn nào hơn đêm nay, buồn nào hơn đêm nay
Khi ngoài kia gió thổi, khi ngoài kia gió thổi
Muôn ngàn chiếc lá bay, muôn ngàn chiếc lá bay
Buồn nào hơn đêm nay, buồn nào hơn đêm nay

Buồn nào hơn đêm nay, buồn nào hơn đêm nay
Ðêm vì ai thức hoài
Ðêm vì ai nhớ hoài
Buồn nào hơn đêm nay, buồn nào hơn đêm nay

Trăng treo trên gềnh đá, trăng treo trên cành thông
Ôi thương nhớ ngập lòng, ôi mong ngóng
ngập lòng
Buồn nào hơn đêm nay, buồn nào hơn đêm nay
Ai nhớ thương ai hoài, ai nhớ thương đêm ngày

Buồn nào hơn đêm nay, buồn nào hơn đêm nay
Lắng nghe tiếng lá bay
Lắng nghe tiếng gió lay
Vẳng đâu đây bài thu chia hai, vẳng đâu đây bài thu chia hai

Buồn nào hơn đêm nay, buồn nào hơn đêm nay
Người đi… đi xa hoài, người đi
… đi xa hoài
Buồn nào hơn đêm nay, buồn nào hơn đêm nay
Ôi thiết tha lời thu chia hai… ôi thiết tha lời thu… chia hai…

 

ĐI QUA MIỀN NHỚ 2

Đi qua miền nhớ thấy nhớ thêm
Tím cả chiều mơ, tím êm đềm
Nhớ nhau, nhớ lắm buồn giăng mắc
Nhớ những mùa yêu rụng bên thềm

Đi qua miền nhớ, nhớ nồng nàn
Nhớ ngày hai đứa cùng đi hoang
Trắng đêm thức trắng, ta thức trắng
Ngồi đếm sao trời đi lang thang

Đi qua miền nhớ rất gian nan
Áo em chín mộng những chiều vàng
Rừng thu thôi đã pha màu nhớ
Tím cả chiều hoang, tím vai nàng

Chiều nay gió lộng về thênh thang
Gió mưa gào thét ướt đại ngàn
Áo em lồng lộng mùa hoa trái
Gom nhớ vào trong bão phủ phàng

Đi qua miền nhớ, nhớ nụ hôn
Tím cả chiều hoang, tím ngập hồn
Với tay ôm hết mùa hoa tím
Em đã đi về phía hoàng hôn…

 

NƠI TA ĐẾN

Ta đi đến bên cầu nhìn thác đổ
Ầm ầm reo pha lẫn tiếng rì rào
Cỏ non xanh mướt cũng lao xao
Dòng nước mát làm tâm ta tĩnh lặng

Ta đi đến một nơi thiền hoang vắng
Gió thì thầm như giấc ngủ trăm năm
Ta đi đến một bến bờ xa thẳm
Ngắm màu xanh bất tận của thiên hà

Ta ngủ vùi trên những cánh đồng hoa
Và mơ thấy mái nhà trong tâm tưởng
Nơi ta đến bình yên và vô lượng
Cõi thâm tâm rộng mở đến không ngờ

Dòng suối mát uốn quanh đời thanh tịnh
Chốn ba đào vùi dập chẳng nương tay
Ta hòa mình thong thả với nắng mai
Và đã hẹn với càn khôn bất biến

Nơi ta đến sẽ không còn chinh chiến
Sống hòa bình và không có binh đao
Nơi ta đến không có cổng rào
Mà chỉ có con tim yêu để ngõ

Nơi ta đến bình minh còn đó
Nắng mai hồng và trời đất an nhiên
Con người với nhau sống rất hiền
Không tính toán , so đo hay lừa dối

Nơi ta đến sao bình yên quá đỗi
Cõi đi về – một cõi của riêng ta
Ta mơ ngủ bên gốc thông già
Và mơ thấy một mái nhà lấp lánh…

 

RỰC RỠ CHIỀU VÀNG

Sống trong cuộc đời không phải dễ
Đi hết đoạn đường trần còn lắm gian nan
Tôi đang lang thang trong buổi chiều vàng
Những nếp gấp của thời gian cứ hằn sâu vào tâm tưởng

Lẽ thường tình thì bình minh là khởi đầu đẹp nhất của ban ngày
Hoàng hôn là kết thúc của một ngày tuyệt diệu
Với tôi hoàng hôn không phải là kết thúc của một ngày rạng rỡ
Mà nắng quái chiều hôm là khởi đầu rực rỡ của màn đêm vô cùng lãng mạn trong tâm tưởng

Một nụ hoa chớm nở dĩ nhiên là đẹp
Một thiếu nữ mới lớn dĩ nhiên là đẹp
Bình minh dĩ nhiên là đẹp hơn chiều vàng nắng tắt
Nhưng… đêm mới là điệu nhạc muôn màu khởi đầu cho một sớm mai kỳ diệu

Tôi yêu những buổi chiều hôm nắng quái
Tôi yêu những nếp gấp hằn sâu trong tâm tưởng của cuộc đời
Những nếp gấp vàng óng của một thời rộn rã
Những nếp gấp của những trải nghiệm hằn sâu trong tâm trí

Trải nghiệm cuộc sống với tất cả xúc cảm tích cực của con người
Yêu thương là cho đi mà không cần báo đáp
Dĩ vãng điểm tô cho bức tranh hoàng hôn sắc màu rực rỡ, nồng nàn

Bức tranh của hoàng hôn thật hoàn hảo
Tôi vẫn thích một mình lang thang trong những buổi chiều vàng trên hoang mạc
Tôi vẫn thích dạo chơi trên cánh đồng lộng lẫy nở đầy những bông hoa trí tuệ
Tôi thích mình mãi mãi vẫn là bông hoa lạ của núi rừng hoang dã đầy ma mị…

TỐNG THU NGÂN

 

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

error: